Bởi vì cô đột nhiên trở nên hung dữ nên Hạ Phong Tuyết trầm mặc một giây, sau đó mới cẩn thận kể lại hết thảy mọi chuyện. Từ chuyện hắn sai người ngụy trang thân phận mình thế nào, lại dùng thân phận Tư Già xông pha giang hồ ra sao, cuối cùng hắn đã thể hiện quyết tâm muốn cưới cô thể nào trước mặt Hạ Triều.
Phong Quang bình tĩnh nghe xong tất cả, sau đó cười lạnh:
"Không tồi nha, ở trong hoàng cung huynh là Đại hoàng tử thân phận tôn quý, cao cao tại thượng; ra khỏi hoàng cung lại là Lâu chủ Vô Cực Lâu danh tiếng lẫy lừng, cao thâm khó lường. Vậy giờ ta nên gọi huynh là Tư Già hay gọi huynh là Hạ Phong Tuyết đây, hay hoặc là, ta phải gọi huynh một tiếng hoàng huynh?"
"Cho dù Phong Quang gọi ta là gì thì ta đều vui vẻ cả."
"Huynh!"
Sắc mặt cô xanh mét, bị hắn làm cho tức không nói thành lời.
Hắn chậm rãi vỗ lưng cho cô, không ngờ cô thật sự bị mình làm cho tức điên:
"Nếu Phong Quang giận thì cứ đánh ta cho đến khi hết giận là được, đừng làm ảnh hưởng tới mình."
Nghe hắn nói câu này xong, sự bực bội trong lòng cô xông lên cũng không được mà hạ xuống cũng chẳng xong. Cô chưa bao giờ nghĩ tới chuyện Tư Già chẳng qua chỉ là một thân phận giả của hoàng huynh mình, hơn nữa giả thiết che giấu này hoàn toàn không được nhắc tới trong tiểu thuyết, Hệ thống chủ cũng không hề nói với cô rằng nam phụ có hai thân phận. Đương nhiên, cũng không ngoại trừ đây là hiệu ứng cánh bướm(1), có điều nếu vậy thì hiệu ứng cánh bướm này cũng quá lớn rồi.
Khoan đã, vấn đề cô cần quan tâm lúc này chẳng lẽ không phải là cô đang công lược ca ca của chính mình hay sao?
"Tư Già... Hoàng huynh..."
Cô nói năng lộn xộn, gấp gáp tới mức sắp khóc tới nơi:
"Chúng ta là huynh muội, sao huynh không sớm nói cho ta biết, nếu ta mà biết sớm thì ta đã không thích huynh rồi!"
Cô không muốn loạn luân đâu.
Hạ Phong Tuyết khựng lại trong giây lát một cách quỷ dị, thấy cô như thế chỉ muốn quên mình ngay lập tức, hắn mới nói: "Vừa rồi ta chưa nói với Phong Quang, thực ra... ta và Phong Quang không có quan hệ huyết thống."
"Ý huynh là phụ hoàng của ta bị cho đội nón xanh á?"
Sắc mặt hắn trở nên vi diệu:
"Giải thích như thế... tựa hồ cũng không tệ."
Đáng ra Phong Quang phải thấy thương thay cho phụ thân của mình, nhưng lúc này cô lại thở phào nhẹ nhõm, thân thể cứng nhắc cũng lập tức thả lỏng trong lòng hắn, cô nói:
"Thật tốt quá."
Những lời này kết hợp với cái câu phụ hoàng bị đội nón xanh của cô hình như có hơi đại bất kính rồi...
Hạ Phong Tuyết bế cô đi tới ngồi lên ghế đá, để cô ngồi trên đùi mình, dựa vào lồng ngực mình, hắn nói:
"Phong Quang không cần lo lắng, quan hệ của chúng ta không hề vi phạm bất kỳ luân thường đạo lý nào hết."
Cho dù bọn họ có thật sự là huynh muội đi chăng nữa, hắn cũng có thể có trăm ngàn cách khiến cô tin rằng họ không có quan hệ huyết thống với nhau.
Phong Quang còn muốn tính sổ với hắn, nhưng chợt nhớ ra một chuyện rất quan trọng:
"Thế... cái người giả dạng làm huynh ở trong cung đâu rồi? Hắn đang ở đâu?"
Hai mắt Hạ Phong Tuyết híp lại:
"Phong Quang quan tâm tới hắn sao?"
"Tất nhiên là quan tâm rồi. Ta gọi hắn là hoàng huynh suốt mười năm, hắn cũng chăm lo cho ta suốt mười năm, hắn cũng coi như nửa huynh trưởng của ta rồi. Huynh nói cho ta biết, có phải huynh đã..."
Lời còn chưa nói xong, tay cô đã siết chặt xiêm y của hắn, nhìn hắn chằm chằm. Vì biết quá rõ hắn là dạng nam nhân gì nên cô mới thấy sợ, sợ hắn sẽ giết chết người kia.
Phong Quang là người trọng tình trọng nghĩa, quan tâm tới nam tử kia hẳn là chuyện bình thường, Hạ Phong Tuyết tự nhắc mình không nên tức giận, không nên hiểu lầm, phải bình tĩnh.
Cuối cùng, sau khi bình phục tâm tình rồi, hắn mới trả lời:
"Ta chỉ bảo hắn quay về Vô Cực Lâu mà thôi." *x+*xx*x****
Hạ Phong Tuyết không nói, dường như đang nghĩ tới điều gì đó.
"Huynh không được làm tổn thương tới hắn. Huynh có biết mấy năm nay hắn đã chăm sóc cho ta như thế nào không? Lúc huynh dùng thân phận Tư Già ở bên ngoài lêu lổng với Phong Mị Âm thì hắn đã bảo vệ ta như là muội muội ruột đấy!"
Thật sự chỉ coi cô như muội muội ruột thật sao?
Hạ Phong Tuyết thông minh không hỏi câu này. Nếu Phong Quang không ý thức được tình cảm của Thập Tứ với cô, vậy thì vĩnh viễn không cần biết tới là được rồi, như thế hắn cũng giảm được rất nhiều phiền toái.
Hắn bất đắc dĩ đáp:
"Ta không có lêu lổng với Phong Mị Âm gì cả."
Cô trừng mắt với hắn, rõ ràng không tin.
Hắn chợt cảm thấy bất lực, không hiểu tại sao cô cứ cho rằng hắn thích Phong Mị Âm chứ? Quả thực, Phong Mị Âm đúng là kiểu nữ nhân rất khác biệt. Nàng ta khá thú vị, cái này gọi là hứng thú, nhưng đối với hắn thì lực hấp dẫn còn kém xa Phong Quang đến mấy chục con phố. Từ trước tới giờ hắn chưa bao giờ thích Phong Mị Âm, bây giờ không thích, về sau càng không thích nàng ta.
Thế nhưng mà tiểu nha đầu trong ngực hắn đây thì lúc nào cũng để phòng như thế.
"Khoan đã... Huynh nói là phụ hoàng của ta đã biết thân phận của huynh rồi!"
Phong Quang đột nhiên khẩn trương, cô túm lấy tay hắn, quên cả tức giận, chỉ sốt ruột hỏi:
"Phụ hoàng của ta không hề so đo gì mà cứ thế phong huynh là Thái tử à?"
"Không chỉ như thế, còn hứa hôn muội cho ta nữa."
Chỉ cần tuyên bố công chúa Trường Ninh thực chất chỉ là con nuôi của Bệ hạ và Hoàng hậu, vậy thì chuyện hắn cưới cô có thể dễ dàng giải quyết rồi.
Phản ứng của cô lại chỉ có một, đó là không tin:
"Sao có thể? Phụ hoàng của ta đâu phải là người rộng lượng như thể đâu chứ, ta không tin! Nói đi, có phải giữa hai người còn có bí mật gì không thể nói cho người thứ ba đúng không?" "Thì tất nhiên là cũng có một chút giao dịch."
Nhưng cụ thể là gì. hắn chỉ cười mà không nói, có thể thấy là sẽ không định nói cho cô biết.
Trong lòng Phong Quang chẳng khác nào bị mèo cào làm cô ngứa ngáy không chịu nổi:
"Có phải huynh đã quyết tâm không nói cho ta biết đúng không? Tư Già, huynh là đồ xấu xa. Đêm đó ở ngoài cung, ta nói phải đi tìm mẫu hậu nói rằng ta muốn gả cho huynh, ta thì thấp thỏm thành cái dạng gì, thế mà huynh lại coi như chẳng sao hết, giờ còn lừa cả ta nữa! Ta ghét huynh!"
"Là ta không đúng, ta làm Phong Quang chán ghét."
"Lần nào nhìn thấy ta lo lắng suông, huynh cũng đều cảm thấy rất thú vị có đúng không?"
"Không nên tức giận, là ta sai."
Tóm lại, đối với lời nói của cô, hắn một mực phụ họa theo.
Phong Quang có cảm giác như đấm lên cục bông, không đánh được người mà mình còn bị tức nghẹn:
"Tư Già! Huynh nói thật cho ta biết, có phải phụ hoàng của ta đe dọa gì huynh không? Nếu không sao Người có thể yên tâm về huynh, còn hứa hôn ta cho huynh nữa!"
"Trên thế giới này, chẳng phải chỉ có mỗi nàng mới uy hiếp được ta hay sao?"
Hắn nói nửa thật nửa giả, nhưng cũng vì thái độ nửa thật nửa giả này mới khiến làm người ta nghi ngờ không được, không nghỉ ngờ cũng không xong.
"Tư Già, ta không thèm nói chuyện với huynh nữa..."
Cô vẫn cứ gọi tên hắn là Tư Già theo thói quen cũ.
"Không sao, ta nói với Phong Quang là đủ rồi."
Hạ Phong Tuyết ôm cô để cô dựa vào ngực mình, cằm hắn tì trên đầu cô, trong mắt là màu xanh biếc của lá cây sơn trà.
Trước kia, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng mình cũng sẽ sống những ngày bình yên thế này:
"Cả đời này, nàng và ta sẽ cùng nhau bước đi, nàng sống ta sống, nàng chết... ta cũng đi theo nàng."
Cô sửng sốt ngước mắt nhìn lên, thứ ập tới là nụ hôn của hắn. Có lẽ, cô chỉ coi như đây là lời âu yếm bình thường mà thôi, nhưng ba ngày trước, trong Ngự thư phòng kia...
Hạ Triều lấy một thứ ra:
"Đây là si tình cổ của Miêu Cương, mẫu cổ đã được đặt trong cơ thể Phong Quang, mà cái hộp này chính là tử cổ mà ta chuẩn bị sẵn cho hôn phu tương lai của Phong Quang. Mẫu cổ chết, tử cổ cũng sẽ chết, Phong Tuyết, giờ ngươi hối hận vẫn còn kịp."
Lúc đó, Hạ Phong Tuyết vẫn giữ thái độ thản nhiên như cũ, nói không một chút do dự:
"Ta sẽ không hối hận."
(1) Hiệu ứng cánh bướm [tiếng Anh: Butterfly effect] là một cụm từ dùng để mô tả khái niệm trong lý thuyết hỗn loạn về độ nhạy cảm của hệ sinh thái đối với điều kiện gốc [sensitivity on initial conditions]. Vốn được sử dụng ban đầu như một khái niệm khoa học đơn thuần, hiệu ứng cánh bướm sau đó đã được nhắc đến nhiều lần trong văn hóa đương đại, đặc biệt là trong các tác phẩm có đề cập tới tác động nhân quả hoặc nghịch lý thời gian. [câu nói nổi tiếng nhất là: một cái vỗ cánh nhẹ ở nơi này có thể gây ra một cơn bão lốc ở nơi khác, có một phần tương tự như luật nhân quả]