Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mau Xuyên Công Lược Nữ Xứng Có Độc

Chương 347: Công lược người đàn ông đuôi rắn

Chương 347: Công lược người đàn ông đuôi rắn


"Nếu đã như vậy, vậy tôi muốn phiền bạn học Hạ giúp tôi một chuyện, chắc hẳn bạn học Hạ sẽ đồng ý nhỉ?" Còn phải hỏi sao, cô dám từ chối à?

Phong Quang lập tức nhiệt tình nói:

"Cô cứ việc nói ạ, có thể giúp được cô, em nhất định sẽ không chối từ!"

"Em cũng biết, phòng làm việc của tôi ở trong tòa nhà dạy học cũ, ngày nào mở cửa sổ ra cũng có thể nhìn thấy mặt đất phủ đầy lá rụng, thật sự là quá ảnh hưởng đến mỹ quan. Nếu em đã tôn sư trọng đạo như vậy..."

Cô Ngô đặc biệt nhấn mạnh bốn chữ tôn sư trọng đạo:

"Vậy nhất định em sẽ chủ động quét sạch sẽ, đúng không?"

Cô có thể nói không đúng à?

Thật sự là không thể.

Phong Quang nhìn về phía Yên Vũ đang làm ra vẻ nghiêm túc đọc sách, nhìn là biết chỉ sợ cô ấy đang thầm vui:

"Cô giáo... đi muộn là em không đúng, nhưng không phải là Yên Vũ cũng đi muộn sao? Hơn nữa em ấy cũng rất tôn sư trọng đạo, hay là em gọi em ấy cùng đi quét dọn với em nhé?"

"Vậy thì không được."

Cô Ngô quả quyết từ chối:

"Gần đây bạn học Yên Vũ đang viết một bài luận văn, phải gửi đến toà soạn để đăng lên. Đây chính là chuyện tốt làm rạng danh cho trường học chúng ta, không thể để cho những chuyện không quan trọng này ảnh hưởng đến tiến độ của bạn ấy được."

Cho nên chuyện không quan trọng này, chỉ có thể là cô làm hả?

Phong Quang mỉm cười, cô nhịn!

Đúng vào giờ tan học, người có tiết thì chuẩn bị cho tiết học tiếp theo, người không có tiết thì hẹn bạn học bạn cùng phòng đi ra ngoài chơi, chỉ có ở khu vực phòng làm việc được xưng là khu vực cấm của Quỷ kiến sầu, bình thường chẳng mấy người đặt chân tới này, hôm nay lại có một nữ sinh đáng thương cầm chổi cần cù chăm chỉ quét đất.

Đây thật sự không phải là cô nhiệt tình lao động. Cô nhìn khắp nơi chỉ toàn là cỏ dại, quả nhiên nơi được gọi là khu vực cấm, bình thường nào có ai muốn đặt chân tới đây chứ, chỉ sợ nhìn thấy Quỷ kiến sầu đã chuồn lẹ rồi. Phana Ouana quét lá runa thành mêt đếnn. vừa nahĩ đến nha đầu: Ha Yên Vũ kia không biết đang sung sướng ở nơi nào, trong lòng liền bực bội.

Cô hung hăng đạp lên chổi mấy cái:

"Hừ, còn nói mình không có lòng thông cảm. Bây giờ mình bị phạt quét sân, cũng không thấy nó đến giúp đỡ. Cái tình chị em giả dối này... không cần cũng được!"

"Ồ, đây là người đẹp nhà nào đang tức giận thế này?"

Theo giọng nói của người đàn ông truyền đến, một cái vỏ dưa rơi từ bên trên xuống trước mặt Phong Quang.

Cô ngẩng đầu, chỉ thấy một người đàn ông đang ngồi nghiêng người tựa lên thân cây, hắn nhướn mày cười:

"Bạn học, chúng ta lại gặp nhau rồi, đúng là duyên phận nha."

"Duyên phận..."

Khóe miệng cô giật giật: "Anh quét sạch vỏ dưa anh ném ra đã rồi hãy nói!"

Cô hao tổn bao nhiêu công sức mới quét sạch mặt đất được, bây giờ thì hay rồi, lại bị hắn làm bẩn hết!

"Này, không cần tức giận như vậy."

Người đàn ông nhảy từ cái cây không cao không thấp đó xuống, cười híp mắt đi tới bên cạnh Phong Quang.

Nhưng Phong Quang lại nhìn bước chân từ từ đến gần của hắn, gân xanh nổi lên đẩy hai bên thái dương. Bởi vì hẳn hẳn nhảy xuống ngay đống lá rụng mà cô đã quét gọn vào. Hẳn vừa mới động bước chân đã làm cho chỗ lá rụng kia bay tán loạn hết ra ngoài, cũng tuyên bố mười mấy phút cố gắng của cô đã thành công cốc.

"Anh đứng lại cho tôi!"

Cô hét lớn.

Hắn dừng ở trước mặt cô, chớp mắt không hiểu. Người đàn ông đẹp trai này trưng ra vẻ mặt mù mờ, nhưng thật sự là ngon miệng đến đáng chết...

Không đúng!

Phong Quang lắc lắc đầu, hoàn hồn khỏi sắc đẹp mê người kia, giơ ngón tay ra trách mắng:

"Anh nhìn xem anh đã làm cái gì rồi đi? Không dễ dàng gì tôi mới quét sạch được chỗ này, bây giờ thì hay rồi, bị anh làm bẩn hết cả!"

"Vậy sao?" Người đàn ông chậm chạp nhìn dưới chân mình, sau đó ngượng ngùng cười:

"Thật xin lỗi em, tôi không chú ý."

xk*x#x**

"Nếu xin lỗi mà có tác dụng, còn cần cảnh sát làm gì?"

Người đàn ông gãi đầu như khổ não lắm:

"Chuyện này. chỉ là một chuyện nhỏ thôi, cần phải gọi cảnh sát sao?"

"Chuyện nhỏ?"

Phong Quang ném cây chổi đi, đi đến gần hắn, xòe hai bàn tay ra trước mặt hắn:

"Anh nhìn cho rõ xem đây là cái gì?"

Hắn nói không chắc chắn:

"Nếu như tôi không nhìn nhầm, chắc là... tay."

"Sai, là da trắng như ngọc, không có vết sẹo vết chai, mười ngón tay không dính nước, một đôi tay ngọc chưa bao giờ làm chuyện vất vả!"

Cô dùng một loạt các tính từ để miêu tả nhưng hắn vẫn không hiểu rõ:

"Đây không phải vẫn là một đôi tay sao?"

"Anh có biết tôi chưa bao giờ làm loại chuyện phải dùng sức thế này không hả?"

Hắn trả lời thành thật:

"Tôi không biết..."

"Vậy bây giờ anh biết rồi đó!"

Cô thu tay lại, tức giận với hắn:

"Hôm đó rõ ràng là anh cùng xem kịch hay với tôi, anh chạy đi hại tôi bị mắng thì cũng thôi đi, bây giờ anh còn phá hỏng thành quả lao động của tôi. Anh nói đi, món nợ này phải tính thế nào?"

Khí thế của cô cứng rắn, làm khí thế của hắn yếu đi một phần, hắn nói không có chủ định:

"Vậy phải tính thế nào đây?"

"Anh, quét sạch chỗ này."

Cô khoanh tay lại, bộ dạng nghiêm túc, trưng ra thái độ công bằng:

"Để bày tỏ tỉnh thần bồi thường của anh đối với tôi, không chỉ là nơi này, còn có lá rụng ở khu vực tòa lớp học này, anh đều phải quét sạch sẽ." là vì lười biếng mà tìm một sức lao động miễn phí... Thật ra câu này cũng chỉ có cô cảm thấy như vậy.

"Em nói... quả thật có lý."

Phong Quang kinh ngạc trợn mắt, không phải chứ, người đàn ông này dễ bị lừa như vậy à?

"Em đợi đó, tôi sẽ quét sạch chỗ này ngay."

Người đàn ông khí thế búng tay một cái, xung quanh đột nhiên biến hóa.

Tất cả lá rụng đều bay lên, bọn chúng tự giác gom lại một chỗ giống như biến thành một con rồng lớn, cuối cùng rơi thành đống ở dưới gốc cây, cảnh tượng này còn rất hùng vĩ.

Phong Quang giương mắt đờ đẫn nhìn, nhưng rất nhanh, cô đã khép lại cái cằm, khinh thường nói:

"Biết pháp thuật thì ngon lắm à? Tôi cũng biết."

Hắn hỏi như chuyện đương nhiên:

"Vậy tại sao em không dùng pháp thuật để quét dọn nơi này?"

"Tôi chính là... chính là cảm thấy loại chuyện giống như làm cho vườn trường trở nên đẹp hơn này, đương nhiên vẫn phải dựa vào sức mình mới có ý nghĩa, nếu như dùng pháp thuật thì trong nháy mắt đã giải quyết xong rồi, vậy cũng quá không có thành ý."

Thật ra là cô căn bản không biết dùng pháp thuật cao thâm như vậy.

"Thì ra là như vậy... Tư tưởng giác ngộ của em cao hơn tôi quá nhiều, tôi xin bái phục. Nếu đã như vậy, vậy tôi cũng không nên dùng thủ đoạn không thành ý như vậy."

Hắn tự cảm thấy tính giác ngộ của mình quá thấp, đây là một chuyện không tốt.

Vì vậy hắn lại búng tay cái nữa, lá rụng vừa mới gom lại thành đống đã lại ào ào bay trở về chỗ cũ, hắn nghiêm túc nói:

"Chúng ta vẫn nên dùng cách thức có thành ý nhất để quét dọn đi."

Cái gì là cách thức có thành ý nhất? Đó chính là cầm chổi quét sân.

Sắc mặt Phong Quang lập tức phức tạp, nhịn một hơi trong lòng không phát tác ra được.

Hắn nhặt cái chổi cô ném đi lên, lại nhét vào trong tay cô:

"Tôi nghĩ chuyện dựa vào sức mình này đối với em mà nói sẽ là một chuyện vô cùng hưởng thụ. Dù sao chuyện có ý nghĩa thì chỉ có tự mình làm của em. Chuyện này cũng khiến cho tôi nhận thức được sự nông cạn của mình, vậy tôi vẫn nên cáo từ trước thì hơn."

Hắn nói xong, chỉ trong chớp mắt đã biến mất trong không khí.

Phong Quang cầm chổi: "...""

Quyển 13 -


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch