"Sao có thể không biết chứ, thành phố A đột nhiên xuất hiện một đại ma đầu lợi hại như vậy, muốn không biết cũng khó."
Nụ cười hoàn mỹ của Vân Tế vô hại mà thân thiện:
"Học muội Yên Vũ, em thật sự không định để cho tôi thăm học muội Phong Quang à? Nói không chừng tôi có cách cứu em ấy thì sao?"
Yên Vũ không nắm chắc được thân phận của hắn, cảm giác người đàn ông này mang đến cho cô ấy giống như tà mà lại không phải tà.
Trên người hắn lại có khí tức của quân tử, vừa không giống như người tu đạo thanh cao cũng không giống yêu ma quỷ quái mê muội lòng người, nhưng mà... đối với tình trạng hiện tại của Phong Quang, Yên Vũ thật sự không có cách nào cả.
Yên Vũ đẩy của một căn phòng ra, lạnh lùng cảnh cáo:
"Tôi khuyên anh đừng có bất cứ tâm tư không tốt nào, nếu như anh dám làm hại Phong Quang, tôi sẽ lấy mạng anh."
"Chị em tình thâm, đúng là làm tôi xúc động."
Vân Tế bày ra vẻ mặt cảm động, đi vào căn phòng chất đầy búp bê màu hồng, hiếm khi thấy hắn ngẩn ra:
"Đây là... phòng của một bé gái bảy tám tuổi à?"
"Đây chính là phòng của Phong Quang."
Hạ Yên Vũ liếc hắn một cái, trong lòng hiểu một người đàn ông trưởng thành sẽ không hiểu trái tim thiếu nữ dạt dào của chị mình.
Phong Quang yêu thích màu hồng, yêu thích tất cả những thứ đồ đáng yêu, nhưng mỗi lần đi ra ngoài cô chưa bao giờ biểu lộ ra sở thích ấy, bởi vì cô sợ người ta nói cô ấu trĩ.
Cho dù Hạ Yên Vũ cũng cảm thấy Phong Quang có chút ấu trĩ.
Vân Tế chẹp miệng hai tiếng. Hắn đi tới cạnh giường, nhìn thấy cô gái nằm trên đó, sắc mặt cô nhợt nhạt, bộ dạng yên tĩnh lúc này hoàn toàn khác với dáng vẻ hoạt bát hắn thấy trước kia. Hắn giơ tay đặt lên mặt cô, nhiệt độ cơ thể cô bình thường, cũng vẫn có hô hấp, nhưng cứ duy trì mãi trạng thái mất đi ý thức.
"Hồn phách của em ấy rời khỏi thân thể rồi." chút do dự nào phản bác:
"Không thể nào, tu vi của Phong Quang căn bản vẫn chưa tới mức có thể hồn lìa khỏi xác.
Vân Tế nói:
"Hồn phách rời khỏi thân thể cũng không phải chỉ có một chiêu hồn lìa khỏi xác, không phải là còn một chiêu có thể rút hồn phách của người khác sao?"
"Ý anh là có tà ma ngoại đạo để mắt tới Phong Quang sao?" Hạ Yên Vũ siết chặt tay:
"Nhất định là cái con ma tên là Quân Dục đó, tôi đã sớm nói hắn không phải dạng lương thiện gì rồi nhưng Phong Quang lại cứ không nghe."
Cho dù Hạ Yên Vũ thông minh thế nào đi nữa cũng sẽ không ngờ còn có quỷ sai câu hồn, dù sao quỷ sai chỉ câu hồn người chết thôi.
Nghe thấy cô ta hung dữ nhắc đến cái tên Quân Dục, Vân Tế cũng chỉ cười hứng thú.
Hắn lại lắc đầu, rất phiền não nói:
"Hồn phách rời khỏi thân thể, chuyện này có chút phiền phức."
"Anh cũng không có cách gì à2"
Hạ Yên Vũ không kiềm được bắt đầu lo lắng. Vốn dĩ cô còn tưởng là cho dù người đàn ông này không phải người tử tế gì, nhưng nhìn hình như có chút bản lĩnh. Vậy mà bây giờ hắn cũng không có cách gì cả, chẳng lẽ cô thật sự chỉ có thể xin sư phụ nhờ giúp đỡ sao?
Tử Vi chân quân đã bế quan ba năm, không đến mức vạn bất đắc dĩ, Hạ Yên Vũ thật sự không muốn đi tìm ông ấy.
"Tuy hồn phách rời khỏi thân thể, nhưng thân thể chưa chết. Giữa hồn phách và thân thể sẽ luôn có liên hệ linh lực, tôi có thể thử xem có thể xuyên qua lực tỉnh thần tồn tại trong đầu Phong Quang để tìm hướng đi của hồn phách em ấy không."
Dứt lời, hắn đặt một tay lên trên mặt Phong Quang, chậm rãi cúi đầu xuống.
Hạ Yên Vũ càng nhìn càng cảm thấy không đúng, vội vàng hô lớn với hắn:
"Này, anh làm gì vậy hả?"
Dáng vẻ kia cực kỳ giống như hắn sắp hôn Phong Quang!?
x**xx*xx*x*x*+* Vân Tế ngẩng đầu cười mà như không cười nhìn Hạ Yên Vũ, trong ánh mắt có một loại ý tử em đừng tưởng rằng người trên thế giới đều nghĩ xấu giống như em.
Hạ Yên Vũ nghẹn họng mãi mà không nói nên lời. Cái thử không thể nói như lực tỉnh thần, hình như chỉ có đến gần mới có thể cảm nhận được.
Vân Tế thấy Hạ Yên Vũ không ngăn cản nữa, hắn lại cúi đầu xuống, vén tóc mái của Phong Quang ra, chạm trán mình vào trán cô. Đúng lúc hẳn định nhắm mắt lại cảm nhận, thình lình, tầm mắt hắn đã đối diện với một đôi mắt mở lớn.
Hắn nhìn thấy đôi mắt trong veo của cô có sự mơ mơ màng màng lúc vừa tỉnh lại, sự mơ màng này làm cho trong lòng người ta có chút cảm giác mịt mù mà kỳ quái. Rất nhanh, hình như cô đã hoàn hồn lại, nhìn thấy một người đàn ông cách mình gần như vậy, mắt cô càng trợn to hơn, con người sáng rực hình như cũng bị kinh ngạc. Vừa mới tỉnh lại cũng không biết là lấy đâu ra sức, cô đẩy người đàn ông trước mặt ra.
Vân Tế không phòng bị, lảo đảo, may mà chưa ngã xuống đất, lại nhìn qua đó, chỉ thấy cô nhảy từ trên giường xuống, đi chân trần trên đất, hỏi ba vấn đề có triết lý nhất trên thế giới:
"Tôi là ai, đây là đâu, tại sao tôi lại ở đây?"
Vân Tế đột nhiên cảm thấy khoảnh khắc tim đập nhanh vừa rồi của mình có lẽ chỉ là ảo giác thôi.
"Phong Quang, chị tỉnh rồi!"
Hạ Yên Vũ kích động ôm lấy người chị sinh đôi của mình:
"May mà chị đã tỉnh lại, chị có biết là em lo lắng chết mất không hả!"
Phong Quang hôn mê một tuần, cô ấy cũng lo lắng một tuần, càng đừng nhắc tới một tuần này sống như thế nào.
Phong Quang từ từ hoàn hồn lại, mơ màng hỏi:
"Chị ra khỏi địa phủ rồi à?"
Yên Vũ hỏi: "Địa phủ cái gì?"
Phong Quang nhìn thấy Vân Tế, im bặt lại, nghỉ ngờ hỏi:
"Anh hạt dưa, sao anh lại ở đây?"
"Còn không phải là nghe nói học muội Phong Quang xảy ra chuyện nên muốn tới giúp đỡ một chút sao? Kết quả không ngờ học muội lại thật lãnh khốc vô tình, vừa tỉnh lại đã đẩy tôi ra như vậy." đối với chuyện cô vô tình đẩy hắn ra, hắn lại cảm thấy tủi thân.
"À thì..."
Phong Quang lúng túng nói:
"Không phải là tôi mới tỉnh lại cho nên thần chí không minh mẫn sao?"
Chuyện này không thể trách cô được, cô vừa tỉnh lại đã thấy gương mặt một người đàn ông chỉ cách mình chưa đến năm centimet, cô vừa xấu hổ vừa kinh sợ nên không nhịn được có phản ứng theo bản năng mà thôi.
Yên Vũ hỏi: "Phong Quang, chị quen anh ta thật à?"
"Quen? Coi là vậy đi..."
Phong Quang suy nghĩ một lát, cô cũng mới chỉ gặp người đàn ông này hai lần, một lần là tình nghĩa cùng nhau cắn hạt dưa xem kịch hay, còn một lần chính là hắn phá hỏng thành quả lao động quét sân của cô. Nói ra thì khi đó cô còn nghĩ lần sau gặp lại người đàn ông này nhất định phải dạy dỗ hắn tử tế, kết quả... không có kết quả rồi.
Hạ Yên Vũ nói:
"Học trưởng Vân Tế, cám ơn anh hôm nay đã đến giúp."
"Vừa rồi học muội Yên Vũ còn phòng bị tôi như vậy, bây giờ nghe thấy một tiếng học trưởng này, coi như tôi không đi phí công một chuyến rồi."
Vân Tế cười khẽ, ánh mắt mê người:
"Được rồi, nếu Phong Quang đã không sao, vậy thì tôi đi trước đây."
"Tạm biệt học trưởng."
Hạ Yên Vũ lại liếc Phong Quang không động đậy.
"Hạt dưa... tạm biệt học trưởng."
Vân Tế vẫy tay, đi ra ngoài, ra khỏi chung cư, nụ cười trên mặt hắn càng sâu hơn. Chuyện hồn phách rời khỏi thân thể như vậy, cô lại nói hồi hồn là hồi hồn. Chuyện thú vị như vậy có cần báo cáo với người đàn ông đó không?