Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mau Xuyên Công Lược Nữ Xứng Có Độc

Chương 358: Công lược người đàn ông đuôi rắn

Chương 358: Công lược người đàn ông đuôi rắn


Lúc đi ra khỏi chung cư nhà Triệu Ích đã là buổi tối, Phong Quang nắm chặt tay Vân Tế đi trên hành lang trống trải không dám quay đầu lại. Thang máy đột nhiên bị hỏng, bọn họ cũng chỉ có thể đi thang bộ, nhưng cô không tin thang máy lại bị hỏng đơn giản như vậy.

Vân Tế bị cô bám đến phát đau, nhưng vẫn cười nhỏ giọng nói:

"Sợ như vậy à, nếu như tôi không có ở đây thì em làm thể nào?"

"Tôi cứ tưởng là sẽ gặp được Đường Tiểu Nhạc, ai biết sẽ là một con ác quỷ kinh khủng như vậy..."

Phong Quang lại dán sát vào người hắn:

"Anh nói cho tôi biết có phải ả vẫn đi theo phía sau chúng ta không?"

Lúc ở trong nhà của Triệu Ích, con nữ quỷ kia cứ nhìn chằm chằm vào cô, ngay cả lúc cô đi ra khỏi nhà Triệu Ích, cái ánh mắt đáng sợ ấy vẫn chưa hề biến mất.

"Ả đã không có ở phía sau chúng ta nữa rồi."

Mới vừa thả lỏng, cô đã thấy người phụ nữ mặc váy trắng đứng ở cửa thang bộ, Phong Quang cứng đờ người ngẩng đầu lên, đờ dẫn nhìn Vân Tế.

Vân Tế vô tội nói:

"Ả thực sự không ở phía sau chúng ta nữa."

Nhưng là xuất hiện ở trước mặt bọn họ rồi!

Phong Quang không nói một câu, rất tự giác đứng ở sau lưng hắn. Cô luôn không nhìn rõ tu vi của Vân Tế, nhưng có thể khẳng định là người đàn ông này tuyệt đối sẽ lợi hại hơn mình.

"Mặt ... rất đẹp."

Giọng con nữ quỷ áo trắng vang lên trong thang bộ trống trải, toát lên sự âm u lạnh lẽo.

Vân Tế xấu hổ cười nói:

"Tôi cũng biết mình khá là đẹp trai."

Nữ quỷ yên lặng một giây:

"Cô gái sau lưng ngươi... mặt cô ta rất đẹp." "Vậy sao? Tôi cũng cảm thấy cô ấy rất đẹp."

Vân Tế không có chút lúng túng nào mà người thường nên có, cũng không hề sợ hãi, vẻ mặt tươi cười của hắn hình như vĩnh viễn sẽ không có biểu tình khác.

Nữ quỷ chậm rãi nói:

"Người phụ nữ đẹp hơn ta... đều không nên tồn tại."

Phong Quang nghe câu này ngẩn ra, sau đó không nhịn được lên tiếng ở sau lưng Vân Tế:

"Gần đây những cô gái ở thành phố A bị thương đều là do người gây ra?"

"Bọn chúng... những người phụ nữ đó, đều quá đẹp."

Nữ quỷ ca tụng, rồi lại nghỉ ngờ:

"Tại sao trên thế giới lại có người phụ nữ đẹp hơn ta chứ?"

Con quỷ này đầu óc có vấn đề!

Phong Quang xác nhận rồi lại ngoan ngoãn đứng ở sau lưng Vân Tế không nói gì nữa.

"Phụ nữ trong thiên hạ này rất nhiều, phụ nữ đẹp hơn ngươi cũng rất nhiều, chẳng lẽ ngươi muốn hủy dung tất cả bọn họ?"

"Ta không làm được..."

Giọng nói của con nữ quỷ nhuốm mùi đau khổ:

"Ta không hủy dung tất cả phụ nữ được, nhưng mà... ta có thể hủy hoại người phụ nữ ở trước mặt ta."

Con quỷ này thật sự có bệnh!

Vân Tế lại hỏi:

"Nếu ngươi muốn hủy những người phụ nữ đẹp hơn ngươi, vậy tại sao ngươi lại xuất hiện ở trong nhà Triệu Ích?"

"Hắn rất kỳ quái..."

"Sao hắn lại kỳ quái?"

"Giao người phụ nữ phía sau ngươi cho ta, ta sẽ nói cho ngươi biết."

"Giao cho ngươi?"

Vân Tế cảm thấy Phong Quang sau lưng đang nắm chặt vạt áo mình, hẳn cười: "Cô ta là... người phụ nữ đẹp nhất ta từng gặp..."

Vân Tế cười một tiếng:

"Ta muốn xé mặt cô ta ra rồi dán lên mặt ta, vậy thì ta cũng có thể trở nên xinh đẹp."

Nữ quỷ si mê nói, đột nhiên nổi một trận cuồng phong lên, đèn trong hành lang lập tức tắt hết.

"Vân Tế!" Phong Quang gọi tên hắn.

Vân Tế quay đầu nói:

"Đừng sợ."

Không có ánh trăng, trong hoàn cảnh tối đen như mực thật sự là giơ tay không nhìn rõ năm ngón, cô nắm chặt tay hắn, cũng không biết con nữ quỷ kia sẽ lao ra từ nơi nào. Có người cảm thấy cô rất xinh đẹp cho nên muốn xé mặt cô xuống, chuyện này thật sự không làm cô cảm thấy vui vẻ được!

Nhớ lại mấy năm tu luyện bữa đực bữa cái của mình, cô đột nhiên hiểu vì sao Yên Vũ lại hận rèn sắt không thành thép với mình rồi.

Ở trong hoàn cảnh tối đen thế này, từng đợt âm thanh tiếng thủy tỉnh vỡ truyền đến, dưới chân Phong Quang xuất hiện một trận pháp phát ra ánh sáng màu vàng. Mượn ánh sáng trận pháp, cô cũng mơ hồ nhìn thấy người đàn ông chặn ở phía trước mình.

Vân Tế nói: "Đừng rời khỏi phạm vi kết giới."

Nói xong, trong tay phải hắn xuất hiện một thanh trường kiếm rét lạnh, lúc những miếng thủy tỉnh vỡ kia lao đến gần đều bị kiếm khí của hắn đánh bay hết ra ngoài. Rất nhanh, tóc màu đen lan ra trên vách tường, đám tóc đó dùng tốc độ dài ra đáng sợ đánh tới phía người đàn ông cầm kiếm.

Dĩ nhiên Vân Tế không thể nào bị thương như vậy được, đám tóc đó vốn không hề muốn làm hại hắn. Tóc bị kiếm khí chém đứt lại mọc lại, tốc độ khôi phục càng lúc càng nhanh, tốc độ lan ra cũng càng lúc càng mạnh. Phong Quang ở trong kết giới hiểu, nữ quỷ biết mình không đánh lại được Vân Tế cho nên muốn tiêu hao thể lực của hắn, một người có mạnh thế nào nhưng thể lực luôn có hạn.

Không tìm được chỗ ẩn thân của con quỷ nữ, cứ tiếp tục như vậy nữa cũng không ổn...

Phong Quang đau khổ suy nghĩ, trước mắt sáng lên, cô tháo cái ba lô Đây là sách sư phụ cho cô. Cô và Yên Vũ mỗi người một quyển. Yên Vũ đã sớm dày công tôi luyện hết nội dung trong sách rồi, nhưng Phong Quang thì lười, căn bản còn chưa thèm lật quyển sách này ra. Nếu không phải nghĩ đến chuyện của Đường Tiểu Nhạc, cô cũng sẽ không mang theo nó bên mình.

Không có thời gian khen mình thông minh, cô mở sách ra, tìm được chủ khai nhãn, sư phụ tùng nói, dưới chủ khai nhãn, quỷ quái sẽ không thể che thân được.

Phong Quang nhìn thần chú phía trên, nghiêm túc niệm:

"Thiên pháp thanh thanh, địa pháp linh linh, âm dương kết tinh, thủy linh hiển hình, linh quang thủy nhiếp, thông thiên đạt địa pháp pháp phụng hành, âm dương pháp kính, chân hình tốc hiện, tốc hiện chân hình!"

Thần chú niệm xong, tất cả xung quanh đều rõ nét. Nếu như để Phong Quang hình dung, đại khái chính là giống như một người bị cận mấy trăm độ đột nhiên có thị lực 5. 0, cô chỉ bận rộn nhìn hoàn cảnh xung quanh, không hề ý thức được mình có thể một lần đã sử dụng thành công chủ khai nhãn là một chuyện khiến người ta phải khen ngợi biết bao.

Hoàn cảnh rõ nét xung quanh chiếu vào đáy mắt Phong Quang, cô hô lên với Vân Tế:

"Ả nấp ở trong tường bên tay phải anh!"

Vân Tế không chút do dự chuyển hướng kiếm trong tay, một đạo kiếm khí ẩm ẩm bổ vào bức tường bên phải. Con nữ quỷ áo trắng cuối cùng cũng bị kiếm khí đánh bay trên đất, tóc lan ra trên vách tường tản dần đi, bóng đèn đã tắt lại nhấp nháy, khôi phục lại ánh sáng.

Vân Tế bất ngờ nói với Phong Quang:

"Hóa ra em cũng có chút tác dụng."

"Hừ, đương nhiên rồi!"

Phong Quang kiêu ngạo đi đến bên cạnh hẳn.

Mặt Vân Tế đột nhiên biến sắc, hắn kéo lấy tay Phong Quang, xoay người lại chắn ở trước mặt cô.

Một lọn tóc dài giống như lưỡi dao sắc bén xẹt qua mặt hắn, vết thương nên có không hề xuất hiện. Ở trên khuôn mặt nhìn nghiêng của Vân Tế. da mặt hắn giống như xuất hiện vết rách, từ một vết rách nhỏ xíu dần dần lan ra cả khuôn mặt, cuối cùng mặt nạ trên mặt hắn vỡ vụn, lộ ra một khuôn mặt xa lạ.

*x+*xx*x**** quỷ đang ngã trên đất, nữ quỷ tránh sang bên cạnh, thanh kiếm xuyên qua cánh tay ả đóng chặt ả lên tưởng.

Quỷ không phải là người, nhưng sự đau đớn của hồn phách bị thương thì lại hơn thân xác con người nhiều. Ả đau đớn kêu rên một tiếng, cuối cùng lựa chọn tự cắt đứt cánh tay, sợ hãi hóa thành một đám sương mù chạy trốn.

Vân Tế không đuổi theo, hắn cũng không quay đầu lại nhìn Phong Quang, không có ai biết lúc này hắn đang nghĩ gì.

Qua một lúc lâu, Phong Quang giơ tay ra chạm vào cánh tay hắn, thấp giọng nói:

"Thật ra... lúc tôi sử dụng Chú khai nhãn, tôi đã nhìn thấy rồi..."

Giọng hắn không mặn không nhạt, nhưng lại khiến người ta cảm thấy cực kỳ lạnh lẽo, hoàn toàn khác với bộ mặt tươi cười trước kia của hắn.

Phong Quang lại mấp máy môi, rất lâu sau mới nói ra được một câu:

"Tôi không cảm thấy đáng sợ... Anh cũng không cần để ý."

"Tôi không để ý."

Cuối cùng, hắn xoay người lại nhìn cô.

Mặt hắn ngũ quan rõ ràng như được điêu khắc ra, đôi mắt hoa đào mờ mịt, chỉ cần sơ suất chút thôi là sẽ khiến người ta chìm sâu vào trong đó, tất cả đều có thể nói là hoàn mỹ, trừ trên má phải của hắn có một dấu vết giống như là bị bỏng, giống như là một chút mực trên tờ giấy trắng, tất cả mọi người đều sẽ chú ý đến vết mực đó đầu tiên.

Phong Quang nên cảm thấy kinh khủng, giống như nữ quỷ không có mặt đó, nhưng cô lại không cảm thấy hoảng sợ, mà vẻ mặt thờ ơ giờ phút này của hắn lại phảng phất giống như ngọc lưu ly, xinh đẹp, mong manh tựa khói

Đột nhiên cô có chút thiếu tự nhiên, bởi vì không biết nên nói gì cho phải.

Qua một lúc lâu, hắn lại phát ra tiếng cười khẽ quen thuộc kia:

"Đây mới là bộ mặt thật của tôi, thứ trước kia học muội Phong Quang nhìn thấy chỉ là mặt nạ trên mặt tôi thôi."

Phong Quang ngẩng đầu, lúc này cô phát hiện mặc dù hắn đang cười nhưng đáy mắt lại lạnh như băng, không có chút ý cười nào cả. "Đây không phải là lỗi của anh..."

Từ ngày đầu tiên xin nhập vào làm môn hạ của Tử Vi chân quân, Tử Vi chân quân đã không ngừng cảnh cáo Phong Quang và Yên Vũ, trong tam giới, người khác tộc kết nghĩa vợ chồng, sẽ phải chịu sự trừng phạt của trời. Sự trừng phạt này có thể sẽ ảnh hưởng lên người đôi tình nhân đó, nhưng phần lớn là sẽ ảnh hưởng lên con cháu của bọn họ.

Phong Quang vốn tưởng rằng Vân Tế và cô đều là người tu đạo, nhưng lúc dùng chú khai nhãn cô đã phát hiện ra trên người Vân Tế có ma khí, cô cũng nhìn thấy gương mặt ẩn dưới lớp mặt nạ đó của hắn.

Vân Tế nghe cô nói vậy, lại không cho là đúng, hắn cười:

"Cái gọi là phải chịu sự trừng phạt của trời, em sẽ không hiểu, cũng không cần hiểu đâu. Học muội Phong Quang, thật là đáng tiếc, lại để cho em nhìn thấy gương mặt... không đẹp của tôi."

"Không đáng tiếc, đây là khởi đầu của việc tôi chân chính hiểu anh..."

Nói xong, cô cảm thấy câu này hình như có chút không đúng, từ từ giơ tay lên che lấy miệng, sắc mặt đỏ bừng.

Vân Tế im lặng, cuối cùng cong khóe mắt lên, dùng âm thanh lạnh lùng nói:

"Hạ Phong Quang, em bị mù à?"

Nếu đã nhìn thấy bộ mặt thật của hắn, còn động lòng với hắn làm gì?

Quyển 13 -


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch