Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mau Xuyên Công Lược Nữ Xứng Có Độc

Chương 398: Công lược tiên sinh dạy học trên thiên giới

Chương 398: Công lược tiên sinh dạy học trên thiên giới


Thời điểm đất trời còn mờ mịt, Bàn Cổ còn chưa khai thiên lập địa, khắp tam giới đều tràn ngập phệ khí.

Phệ khí có mặt ở khắp nơi, chỉ cần là người có tâm tư trong lòng thì sẽ dễ dàng bị phệ khí kích phát mặt đen tối và làm ra rất nhiều chuyện cực đoan.

Sau đó, Bàn Cổ khai thiên lập địa, các vị thần thượng cổ hợp lực phong ấn phệ khí này, lại lập ra Thiên giới ở trên phong ấn để trấn áp. Qua những năm tháng dài đằng đẫng, dần dần phệ khí chỉ biết cắn nuốt cũng sinh ra linh hồn, có ý thức của riêng mình. Tuy rằng chân thân của hắn không thể nào chạy thoát được sự trấn áp của Thiên giới, nhưng hắn vẫn có thể phân tách một phần ý thức của mình để nó ra ngoài, cứ thế, Chung Nhiên được sinh ra.

Nhân gian là một chỗ rất hay ho, nhiều người nên càng nhiều sự tối tăm, đặc biệt là ở trong hoàng cung, oán khí của nữ nhân, dã tâm của nam nhân, thực sự vô cùng thú vị. Thế nên hắn mới tới hoàng cung, trở thành quốc sư, liên tục gặp được những kẻ trở thành vật hy sinh dưới quyền lực và danh lợi.

Bình tĩnh xem xét, Giản Am là một đế vương có mưu lược và có bản lĩnh, nhưng chính vì hắn là đế vương nên hẳn có dã tâm lớn hơn tất cả mọi người. Hắn muốn thống nhất các quốc gia, chỉ cần nắm được điểm này thì Giản Am sẽ rất dễ dàng bị lợi dụng.

Mà Hoàng hậu, người phụ nữ được xưng là tôn quý nhất thiên hạ, ai dám nói nàng không phải là vật hy sinh của quyền lợi cơ chứ?

Chung Nhiên từng nghĩ, khi Hoàng hậu nương nương phát hiện ra phu quân của mình thích một người con gái khác, cô sẽ có phản ứng thế nào? Đáp án là không có, cô không hề có bất kỳ phản ứng nào hết.

Càng không ngờ là cô lại có sự nhiệt tình che trời lấp đất với chính bản thân hắn.

Không phải Chung Nhiên chưa từng gặp được những nữ nhân nảy sinh hứng thú với mình, chỉ là hắn chưa từng gặp... nữ nhân nào không biết xấu hổ tới mức này.

Hắn còn nhớ, lần đầu tiên khi hắn nhìn thấy Phong Quang, cô mặc cung trang màu đỏ rực, đứng giữa Đại điện tiếp nhận nghỉ lễ sắc phong Hoàng hậu, biểu hiện của cô ưu nhã, phóng khoáng mà cao quý. của mình, chạy tới nhà hắn nói là muốn tìm hắn chơi cờ. Trình độ chơi cờ của cô quá dở, lúc đặt quân cờ xong còn luôn nhìn chằm chằm hắn bằng ánh mắt sỉ mê.

Sau mỗi lần báo cáo công việc ở Ngự thư phòng đi ra thì hắn luôn luôn "tình cờ gặp gỡ" cô.

Cô không chỉ nhìn hắn bằng ánh mắt "sao ngươi có thể đẹp như thế" mà còn nói thẳng ra:

"Quốc sư đại nhân, ngài thật đẹp mắt."

Chẳng lẽ ngươi si mê ta chỉ vì cái mặt của ta à?

Cô nói quá nhiều những lời này khiến cho lòng Chung Nhiên càng thêm vi diệu... Hắn và cô vẫn tiếp tục "tình cờ gặp gỡ", mà ở lần "tình cờ gặp gỡ" nào, cô ở trước mặt hắn đều hoàn toàn khác biệt với dáng vẻ có tri thức hiểu lễ nghĩa khi trước mặt người khác.

Chung Nhiên vẫn luôn cảm thấy Giản Am đúng là kẻ ngốc. Đúng thế, là kẻ ngốc, bởi vì Giản Am vì một Lưu Li mà có thể nghĩ tới việc từ bỏ cả thiên hạ, từ bỏ giang sơn. Thế là Chung Nhiên cảm thấy nên đổi một đế vương khác, một vị đế vương càng có dã tâm hơn, thế thì trò chơi mới càng thêm thú vị, nhưng trước đó, Giản Am vẫn còn một chút tác dụng cuối cùng.

Tuy không muốn thừa nhận nhưng Chung Nhiên cảm thấy chính hắn cũng đã biến thành một tên ngốc mà chính mình hay coi thường rồi, bởi vì hắn bắt đầu có hứng thú với Phong Quang.

Không phải hắn chưa từng thử gợi lên mặt tối tăm trong lòng Phong Quang, nói cho cô biết trượng phu của cô thích một nữ nhân khác, nó sẽ đe dọa tới ngôi vị Hoàng hậu của cô, sẽ khiến cô mất hết mặt mũi, nhưng khi đó Phong Quang đã trả lời hắn thế nào?

"Những chuyện đó chẳng sao hết... Chỉ cần huynh cùng ta phát triển một chút tình yêu ngầm là được rồi."

Tình yêu ngầm ư? Ba chữ này quả thực rất hay ho, thế nên Chung Nhiên vui vẻ đồng ý.

Sau khi đồng ý đầy qua loa, Chung Nhiên bắt đầu nổi lên suy nghĩ muốn giết Giản Am, sự tình phát triển đúng theo hướng dự đoán của hắn, nhưng hắn lại tính sai một chuyện, đó là Phong Quang.

Sau khi Phong Quang biết hắn muốn ra tay với Giản Am và Lưu Li thì đã chạy tới ngăn cản dự định móc trái tim cứu người của Lưu Li, nhưng cô vẫn tới muộn một bước, Giản Am đã chết rồi. Chuyện này khiến cho Chung Nhiên không thể nào giải thích nổi. Hắn nhìn Phong Quang bằng ánh mắt khó hiểu:

"Phong Quang... Tại sao nàng lại muốn phá hỏng kế hoạch của ta, nếu kế hoạch thành công, nàng có thể bất tử với ta, chẳng phải như thế sẽ rất tốt hay sao?"

"Không tốt!"

Phong Quang không thích Lưu Li, nhưng nhận thức nên có nói với cô rằng, cô không thể yên tâm thoải mái sử dụng trái tim của người khác như thế, càng quan trọng hơn là... đối với chuyện gọi là bất tử, cô luôn bài xích từ trong bản năng.

Nhưng Chung Nhiên lại không hiểu, hắn chỉ cảm thấy nếu cô thích hắn thì dù hắn có làm gì, muốn làm gì, cô cũng phải chấp nhận, huống chỉ, việc này làm là vì cô.

Vì cô nên mới làm sao?

Phong Quang cười phản bác:

"Thay vì nói vì ta thì nên nói là vì chính ngươi đi. Chung Nhiên, ta không biết người có thân phận gì, nhưng ta biết rất rõ ràng một chuyện, đó là ngươi vô cùng cô đơn. Ngươi nói ngươi đã đạt được sự bất tử, vậy chắc chắn ngươi cũng ở một mình rất lâu rồi, chỉ vì cô đơn nên ngươi mới muốn tìm một người bất tử cùng ngươi mà thôi."

"Ta thích nàng..."

"Không, ngươi căn bản không hề thích ta, nếu ngươi thật sự thích ta thì sẽ không làm ra những chuyện mà ta chán ghét như thế này, bắt ta ăn một quả tim người. Ngươi nghĩ ta là người nguyên thủy chắc?"

Nói đến đây, cô cảm thấy cực kỳ phản cảm khi nghĩ tới chuyện dơ bẩn đó, còn cả... thái độ coi thường sinh mệnh người khác của hắn nữa.

"Phong Quang, ta muốn nàng bất tử cùng với ta."

"Ta từ chối!"

Khi đó, Lưu Li vô cùng sợ hãi, nhưng không biết Phong Quang lại lấy dũng khí ở đâu ra mà có thể bày ra tư thế không chịu thua trước mặt người đàn ông đó,"Ngươi không hề thích ta, ngươi chỉ cảm thấy trong tất cả mọi người, ta là người khiến ngươi hơi hài lòng hơn một chút, thế nên ngươi mới lựa chọn ta, không đúng sao? Lỡ như một ngày nào đó ta làm ngươi cảm thấy không còn thú vị như thế nữa, có thể ngươi sẽ lại không hề do dự mà móc trái tim ta ra cho người khác ăn, ta nói có đúng không?"

Chung Nhiên trầm mặc, bởi vì hắn đột nhiên không biết liệu ý nghĩ của mình cá đúng như ©ô va nói không? Câ chỉ là mêt lưa chon ©ủa hắn mà thôi? Hắn chưa từng nghĩ tới điều này. Nếu hắn thật sự không còn hứng thú với cô nữa, liệu có đúng là hắn sẽ quyết đoán vứt bỏ cô rồi chọn một người khác hay không?

Vấn đề này, hắn không thể nào trả lời được.

Phong Quang đợi mãi không thấy hắn trả lời thì bật cười lạnh lùng:

"Ta nói không sai, đúng không? Nếu ta thật sự đạt được sự bất tử, ta cũng chỉ là vật để ngươi chơi đùa giết thời gian thôi. Giá trị tồn tại của ta chỉ dùng để bổ khuyết cho quãng thời gian người tìm được một thứ đồ chơi tiếp theo, giúp ngươi không thấy nhàm chán. Chung Nhiên, bản thân ngươi như thế, ngươi có tư cách gì mà đòi ta phải trường sinh bất lão cùng ngươi chứ?"

"Nếu nàng không muốn bất tử... vậy nàng muốn chết ư?"

Rốt cuộc, Lưu Li cũng không nhịn được mà quát lên:

"Chung Nhiên, ngươi không thể làm thương tổn tới nàng ấy!"

Chung Nhiên nhẹ nhàng nâng tay lên, Lưu Li liền chẳng phát ra được âm thanh nào nữa.

Ánh mắt bình tĩnh của hắn khóa chặt lấy Phong Quang:

"Nàng bằng lòng chết đi sao?"

"Ngươi muốn ta chết ư?"

Trước phản ứng bình tĩnh của mình, chính bản thân Phong Quang cũng cảm thấy thực kinh ngạc.

Quyển 14 -


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch