Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mau Xuyên Công Lược Nữ Xứng Có Độc

Chương 402: Công lược tiên sinh dạy học trên thiên giới

Chương 402: Công lược tiên sinh dạy học trên thiên giới


"Tô Phạt, ngươi đi chết đi!"

Phong Quang hét câu này với Tô Phạt xong liền vội vàng vỗ lưng cho Tiếu Tiếu, vừa dỗ dành vừa lừa dối, nhưng Tiếu Tiếu vẫn khóc rất dữ dội, không hề tin vào những lời mà cô nói nữa.

Phong Quang cảm thấy vô cùng đau đầu, đặc biệt là khi nhìn Tô Phạt đang vui vẻ như xem diễn thì cô càng giận sôi máu:

"Tô Phạt, Tiếu Tiếu là con gái của ngươi đấy!"

"Ngươi không nên nói chuyện với con bé kiểu đó, Tiếu Tiếu còn nhỏ!"

"Không nhỏ, đã hơn một trăm tuổi rồi."

Tuổi tác của Tiếu Tiếu có thể tính bằng chu kỳ trưởng thành của người phàm được sao?

Phong Quang thực sự bị chọc tức đến mức không còn gì để nói, cô bé Tiếu Tiếu đứng lên:

"Tiếu Tiếu ngoan, có mẹ đây, không ai thích Tiếu Tiếu bằng mẹ cả."

Lời này cũng chẳng có tác dụng gì, tiếng khóc của Tiếu Tiếu hoàn toàn không nhỏ đi chút nào.

Tô Phạt thảnh thơi đi theo sau Phong Quang, hiếm khi có lòng tốt nói:

"Phong Quang, Tiếu Tiếu nặng lắm, để ta bế cho."

Nặng. .

Tiếu Tiếu càng khóc bi ai hơn, con bé ghét nhất là người khác nói mình nặng.

Phong Quang trừng mắt với Tô Phạt:

"Ngươi không nói gì cũng không ai bảo ngươi câm đâu."

"Ta không nói gì thì ánh mắt của nàng sẽ không rời khỏi người Tiếu Tiếu mất."

Khóe môi Tô Phạt ngậm một nụ cười nhạt, trong con ngươi đen láy cất giấu một phần cô quạnh không muốn người khác thấy.

Phong Quang nhất thời trầm mặc, cũng không hiểu nổi tư vị trong lòng cô hiện tại là gì. Tiếng khóc của Tiếu Tiếu trong lòng cô cũng nhỏ dần, Với trẻ con thì khóc là một chuyện cực tốn sức, huống chỉ hiện tại đã là rất muộn rồi.

Cuối cùng, Phong Quang thật sự quá mệt nên đành phải để Tô Phạt bế Tiếu Tiếu. Bọn họ đi trên đường phố đã sớm chẳng còn một ai. Đêm khuya thanh vắng, ánh trăng dát bạc lên mặt đất, bóng họ đổ dài trên đường, thỉnh thoảng mặt trăng lại bị mây đen che phủ, những cái bóng dài đó sẽ bị biến mất.

Tiếu Tiếu ngoan ngoãn gục đầu trên vai Tô Phạt, lông mi dài vẫn còn vương vài giọt nước mắt chưa khô. Hôm nay con bé đã khóc quá nhiều, sáng mai dậy thế nào cũng bị sưng mắt. Phong Quang nhìn Tô Phạt đang bế Tiếu Tiếu, không thể phủ nhận, bỗng nhiên cô lại có một chút cảm giác tình cha con.

Cô đột nhiên hỏi, không có lý do:

"Tô Phạt, ngươi thật sự chán ghét Tiếu Tiếu đến thế sao?"

"Chán ghét? Tạm thời có thể nói không."

Tô Phạt suy nghĩ một lát rồi mới trả lời"Nhưng nếu Phong Quang ghét Tiếu Tiếu thì"

"Tiếu Tiếu là con gái của ta, ta vĩnh viễn sẽ không chán ghét con bé."

"Thế thôi."

Tô Phạt thở dài tiếc nuối, có thể thấy đáp án của Phong Quang làm hắn rất buồn rầu. Vậy thì trước khi Phong Quang chán ghét Tiếu Tiếu, hắn đành phải che chở cho cả Tiếu Tiếu vậy.

Phong Quang nói với vẻ không thể nào hiểu nổi:

"Tô Phạt, cho dù ngươi không thích nhưng dù gì Tiếu Tiếu cũng mang một nửa cốt nhục của ngươi, ngươi bế Tiếu Tiếu mà không cảm nhận được chút tình cha con nào sao?"

Mang một nửa cốt nhục của hắn ư?

Tô Phạt nhìn Phong Quang, mí mắt hơi rũ xuống:

"Phong Quang, mang một nửa cốt nhục của ta không phải là chuyện tốt gì cả."

Hắn là phệ khí mà cả tam giới đều kiêng kị, người trong tam giới muốn giết hắn hoàn toàn không ít. Mà Tiếu Tiếu... Tiếu Tiếu mang một nửa cốt nhục của hắn, có lẽ người khác còn chưa phát hiện ra, nhưng Tô Phạt lại biết, Tiếu Tiếu cũng có năng lực dụ dỗ người khác bộc lộ tâm lý đen tối. Năng lực này với hắn thì chẳng có gì, nhưng đối với Phong Quang mà nói, chỉ sợ đây sẽ là việc khiến cô cực kỳ khủng hoảng. "Ngươi vĩnh viễn sẽ không làm tổn thương tới Tiếu Tiếu, đúng không?"

Tô Phạt chỉ cười mà không trả lời.

Phong Quang nhìn về phía trước, từ xa tới gần chỉ có bóng đêm vô tận:

"Ta hiểu tại sao ngươi lại nói những lời như vậy trước mặt Tiếu Tiếu, Tiếu Tiếu chán ghét người rồi thì tất nhiên nó sẽ gần gũi với ta hơn."

"Những lời đó... không phải là để lừa Tiếu Tiếu đâu."

"Tô Phạt, nói cho ta biết, tại sao ta chết bao nhiêu lần như thế mà lần nào cũng sống lại, rốt cuộc ngươi đã dùng thủ đoạn gì?"

"Phong Quang muốn biết ư?"

"Tất nhiên."

Cô ngước mắt nhìn hắn:

"Nói rõ hết thảy với ta đi."

Tô Phạt hơi dừng một chút rồi mới bắt đầu kể:

"Ta cũng không biết là lý do gì, có lẽ là do ta còn chưa đủ tốt, cứ qua một thời gian, khi nàng dần lấy lại ký ức thì đều muốn rời khỏi ta. Ta muốn giữ nàng lại, thế nên... ta chỉ có thể cầm tù nàng ở Vị Danh Cư."

"Tới cuối cùng, ta sẽ luôn bước lên con đường tự sát, phải không?"

Ánh mắt Tô Phạt tối sầm lại:

"Đúng"

Phong Quang cố đè nén oán khí trong lòng xuống,"Nếu ta đã chết bao nhiêu lần như thế rồi, tại sao ngươi vẫn không buông tha cho ta chứ?"

"Ta sẽ không để nàng chết, càng sẽ không buông nàng ra."

Tô Phạt khẽ cười, để lộ ra sự hấp dẫn mê người của bản thân:

"Chỉ cần nàng chết một lần thì ta sẽ chặt bỏ một cánh tay của ta, đúc lại thân thể cho nàng, không có nguyên liệu nào tốt hơn thân thể của ta hết."

Phong Quang nghe thấy đáp án này thì sửng sốt một hồi lâu, sau đó mới ngơ ngẩn lặp lại lời hắn:

"Thân thể của người ư?"

"Nghiêm khắc mà nói, ta chỉ là phệ khí, cũng không có thân thể thật, nhưng ta tình nguyện vì nàng mà xuất hiện dưới trạng thái hình người. Phong Quang, nàng có biết không? Khắp tam giới này ở đâu cũng có phệ đó thích hợp, chúng sẽ dẫn dắt người ta càng tiến sâu vào bóng tối. Cho nên, ký ức của nàng cũng là một phần "thân thể" của ta, ta dùng cánh tay của mình để đúc lại thân thể cho nàng, phong ấn hồn phách của nàng vào trái tim ta, chỉ cần móc trái tỉm của ta ra, đặt vào cơ thể nàng nàng sẽ sống lại một lần nữa."

"Vậy ngươi có cảm thấy đau không?"

Phong Quang không thể nào tin được rằng cơ thể hiện tại của mình lại là do hắn đúc thành từ phệ khí, càng khó tin hơn là hắn lại có thể bình thản như không với việc chặt tay moi tim của mình như thế.

Tô Phạt mỉm cười:

"Ta không sợ đau, hơn nữa, làm nàng có thể sống lại và ở bên cạnh ta đã là chuyện có giá trị nhất rồi."

Không... Không đúng...

Phong Quang dùng chân, trong đầu không ngừng nghĩ lại nội dung trong lá thư kia. Trong thư nói, chính hắn đã giấu Tiểu Tiếu đi, là hắn muốn lợi dụng cô, mục đích chính là trái tim cô... Tại sao giờ tất cả mọi thứ đều ngược lại như thế?

"Ngươi nói... Bây giờ ở trong thân thể của ta chính là trái tim của ngươi, vậy tại sao... tại sao ngươi lại cần trái tim của ta chứ?"

"Ta cần trái tim của nàng ư?"

Tô Phạt chớp mắt nghỉ hoặc, vẻ mờ mịt biểu hiện trên gương mặt của hắn khiến cho thoạt nhìn sẽ có cảm giác hắn vô tội.

Đúng là gặp quỷ rồi, chứ hắn mà vô tội!

"Chẳng lẽ ngươi quên rồi sao? Thái Bạch Kim Tỉnh nói với ta rằng, chính ngươi nói muốn có trái tim của ta."

"Thái Bạch Kim Tỉnh. ."

Hắn nghĩ lại một chút, sau đó bừng tỉnh hiểu ra:

"Sau trận đại chiến hơn một trăm năm trước, Thái Bạch Kim Tỉnh hỏi ta muốn gì từ Phong Quang, ta trả lời là phải có được trái tim của nàng."

Thái Bạch Kim Tinh là một lão già chưa từng trải qua yêu đương, nhưng ông ta lại đọc cực kỳ nhiều sách, đại ma đầu như Tô Phạt chắc chắn không thể nào có thể sinh ra tư tình nhi nữ được.

Mà trên sách cổ cũng đã ghi chép lại rằng, ăn trái tim của thần tiên không những có thể trường sinh bất lão mà còn có thể cải tử hồi sinh, Tô Phạt đã là người trường sinh bất lão rồi, vậy thì chắc chắn mục đích của hắn chỉ có thể là cải tử hồi sinh mà thôi.

Quyển 14 -


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch