Thư Cù cười đầy thần bí khó lường, sau đó liền kéo Phong Quang đi về một hướng khác, vẫy tay với một tên sai nha:
"Tới Hạ phủ thông báo một tiếng, Hạ tiểu thư đi tra án cùng với ta. "
Sai nha kia trả lời:
"Vâng, đại nhân."
Vì thế, Phong Quang cứ thế bị Thư Cù kéo tới hiện trường vụ án, cũng là nhà của Ô Kỳ trong ngõ Ngô Đồng.
Phong Quang ngẩng đầu nhìn Thư Cù:
"Cái gọi là tra án... chỉ có hai người chúng ta thôi sao?"
"Đừng sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi."
Thư Cù vỗ ngực, tràn đầy tự tin.
Phong Quang không thèm nhìn hắn ta, thầm thở dài trong lòng.
Thư Cù lấy chìa khóa ra mở cửa đi vào, sau đó "o" một tiếng:
"Hình như đồ trong phòng này từng bị người ta động vào."
"Là Ô Kỳ đấy."
Phong Quang đi theo sau lưng hắn:
"Ô Kỳ là con trai của Liễu thị, mấy hôm trước nó có về nhà một chuyến để lấy đồ."
"Là đứa bé đó à... Ta nghe nói giờ nó đang ở Hạ phủ của các ngươi làm hạ nhân. Sao rồi? Nó vẫn khỏe chứ?"
"Vẫn khỏe, ta cảm thấy nó là một đứa bé rất kiên cường."
Thư Cù cười một tiếng:
"Ta nhớ là nó lớn hơn ngươi cơ mà, ngươi gọi người ta là "đứa bé"... Đây là cách nói gì thế hả?"
"Ta gọi như thế đấy, ngươi có ý kiến già?"
"Ta cũng không dám có ý kiến."
Thư Cù nhún vai, lại nói:
"Nôi nhà này đã được luc soát †Y trond ra naoàiL lúc đó không hầ phát hiện ra cái gì, hôm nay dẫn ngươi tới đây, có lẽ ngươi có thể nhìn ra một vài điểm khác thường."
Phong Quang không hiểu tại sao hắn lại tin tưởng cô như thế, nhưng nếu đã tới rồi thì cô cũng nghiêm túc đi vòng quanh ngôi nhà một vọng, cuối cùng nhún vai:
"Ta chẳng phát hiện ra cái gì hết."
Thư Cù cũng không cảm thấy tiếc nuối, hắn nói:
"Vậy chúng ta đi tìm Ô Kỳ đi."
"Tìm nó làm gì?"
"Đi hỏi một chút xem nó có biết gì không."
Thư Cù sờ cằm:
"Lúc đó, Liễu thị vừa mới chết, một đứa trẻ như nó vừa khủng khoảng lại vừa thương tâm, vì để ý tới tâm trạng của nó lúc đó nên ta cũng chẳng hỏi nó câu nào. Giờ đã qua lâu như thế rồi, chắc cảm xúc của nó cũng đã ổn định lại, nghĩ một chút, vẫn nên đi hỏi nó vài câu."
Lời của Thuật Phong luôn không vô nghĩa, nếu hắn ta đã nói nên đi hỏi người bên cạnh Liễu thị một chút, vậy nhất định là của nguyên do.
Phong Quang cũng không có ý kiến gì với để nghị của hắn ta, cô đi theo Thư Cù ra khỏi phòng, lúc sắp rời đi, đột nhiên cô dừng bước:
Thư Cù quay đầu nhìn cô:
"Có gì đó không ổn."
Cô xoay người nhìn ngôi nhà trước mắt, xoa cằm, có một cảm giác cực kỳ không bình thường cứ vờn quanh trong lòng cô.
"Không ổn ở đâu?"
Phong Quang không trả lời vì cô đang bận tự hỏi.
Một lúc lâu sau, dường như nghĩ ra cái gì, cô lại đi quanh nhà một vòng, sau khi trở lại chỗ cũ, cô hỏi với vẻ không chắc chắn cho lắm:
"Ngươi có cảm thấy... Không gian ở bên trong phòng nhỏ hơn ở bên ngoài này không? Ta đi ở bên ngoài một vòng, độ lớn của căn nhà này so với lúc ta ở bên trong... hình như không khớp lắm?"
"Nếu cảm giác của ngươi là thật, vậy có nghĩa là... trong nhà còn có mật thất?" suy nghĩ một hồi rồi lại kéo Phong Quang đi vào trong nhà:
"Nào nào nào, chúng ta thử tìm xem, xem có thật sự có mật thất gì trong này không."
"Ngươi không gọi người của nha môn tới tìm à?"
"Gọi bọn họ lại đây thì quá mất thời gian."
Thư Cù có vẻ không vừa lòng lắm với thuộc hạ của chính mình.
**x*xx*x*x***%
Phong Quang đành chịu, lại phải nghiêm túc đi vòng quanh bên trong căn nhà với hắn ta một lần nữa, thứ gì nên chạm thì đều chạm cả vào, biết đâu có thể phát động cơ quan nào đó làm cửa mật thất lộ ra, nhưng sự thật đã làm bọn họ thất vọng. Cho dù bọn họ cẩn thận thế nào thì cũng chẳng tìm ra được mật thất trong suy đoán kia.
Cô bắt đầu tự hoài nghi:
"Liệu có phải do ta cảm nhận sai rồi hay không? Thực ra không gian trong nhà cũng không nhỏ lắm đúng không?"
"Không thể nào."
Thư Cù đáp:
"Vốn dĩ ta cũng không chú ý tới vấn đề không gian lớn nhỏ này, nhưng ngươi vừa nhắc tới nó thì ta cũng cảm thấy nó có vấn đề thật. Cảm giác của hai người chúng ta không thể nào cũng nhầm lẫn được, nhất định là còn chỗ nào đó mà chúng ta chưa tìm ra."
"Còn có chỗ nào nữa chứ? Ngoại trừ đào sâu ba thước đất ra, chúng ta đã tìm khắp tất cả mọi chỗ rồi."
"Đúng thế, đào ba thước đất."
Thư Cù vỗ tay một cái, bừng tỉnh hiểu ra.
"Ngươi thật sự... định đào sàn nhà này lên đấy à?"
"Làm gì tới mức đó."
Thư Cù cười cười, lại nhìn xuống mặt đất:
"Chúng ta cứ tùy tiện tìm một chút xem."
Nói đến đây, hắn ta liền thật sự tùy tiện tìm kiếm. Phong Quang đi theo sau hắn ta, đột nhiên có cảm giác, nói không chừng người đàn ông này thật sự có thể tìm được gì đó cũng không chừng.
Thư Cù đột nhiên dừng lại ở nơi góc tường, hắn ta trầm ngâm trong chốc lát rồi ngồi xổm xuống: "Không đúng chỗ nào chứ?"
Phong Quang cũng ngồi xuống bên cạnh hẳn, sau khi nhìn rõ ràng, cô duỗi một ngón tay ra:
"Những khe hở khác trên sàn nhà đều bám đầy bụi, nhưng chỉ có mỗi chỗ này sạch sẽ."
"Có nghĩa là... khu vực sàn nhà chỗ này đã bị người ta động vào."
Vừa nói xong, Thư Cù liền thử đưa tay lật sàn nhà lên, không cần hắn dùng bao nhiêu sức lực, sàn nhà đã bị kéo lên dễ như trở bàn tay.
Cùng lúc đó, cạnh tường xuất hiện một lối đi, mà Phong Quang đang dựa vào tường không kịp phòng ngừa nên ngã nhào xuống lối đi đó.
"Này! Hạ tiểu thư!"
Thư Cù duỗi tay muốn túm cô lại theo bản năng, nhưng chỉ có thể túm được một mảnh góc áo. Thân ảnh nho nhỏ của cô nhanh chóng biến mất trong lối đi tối om, một lúc lâu sau mới truyền lên âm thanh vật nặng rơi xuống.
Thư Cù nóng nảy đến mức không ngừng lớn tiếng gọi:
"Hạ tiểu thư! Ngươi không sao chứ?"
Lối vào mật thất lại nằm ngay dưới chân cô, chuyện này quả thực không ai ngờ tới.
Phong Quang cũng không biết mình đã rơi lên thứ gì, cô cũng không cảm thấy đau lắm, nhưng dưới này tối om và mùi hôi tanh tưởi làm cô không thể chịu đựng được.
Cô đứng lên, hướng về phía lối vào có ánh sáng mơ hồ hắt xuống, hô lớn:
"Ngươi mau đưa ta lên đi!"
"Ồ, ngươi cứ bình tĩnh."
Thư Cù đốt một mồi lửa, lúc này mới phát hiện ra một con đường nghiêng nghiêng đi xuống bên dưới. Hắn ta đang định đi xuống thì đột nhiên mắt hoa lên, một thân ảnh mặc y phục trắng vụt qua, hắn ta có cảm giác như mình bị ảo giác vậy.
Thư Cù chắt lưỡi hai tiếng, hắn ta biết ngay mà, người đàn ông này nhất định không để Phong Quang xảy ra chuyện. Có điều hắn ta còn chưa kịp cảm thán sự thông minh đoán trước tình hình của mình thì lại nghĩ tới việc tiểu cô nương Phong Quang kia bị rơi xuống là do mình, Thư Cù không dám nghĩ nhiều, vội vàng chạy biến đi.
Phong Quang vẫn còn đang sờ soạng trong bóng tối chợt nghe thấy một giọng nói trầm thấp. Cô còn chưa kịp phản ứng thì tự nhiên thấy gáy nhói lên một cái, cả người mềm nhữn ngã ra, sau đó được một người đàn ông ôm vào lòng. Trước khi mất đi ý thức, cô chỉ cảm thấy hương vị của người đàn ông này quen thuộc vô cùng.
Thuật Phong ôm tiểu cô nương đã lâm vào hôn mê, ánh mắt hắn tối sầm lại. Hằn cảm thấy may mắn vì Phong Quang vẫn chưa nhìn thấy gì, nếu không... chỉ sợ trong đầu cô sẽ lưu lại rất nhiều ký ức không hay.
Dưới chân hắn toàn là thi thể, đang trong trạng thái nửa phân hủy nên bốc lên mùi tanh tưởi cực kỳ khó ngửi, tổng cộng có tới năm cái xác liền.
Tất cả đều là trẻ con từ tám tới mười một, mười hai tuổi.