Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mau Xuyên Công Lược Nữ Xứng Có Độc

Chương 485: Công lược thái tử nghèo

Chương 485: Công lược thái tử nghèo


Một căn phòng tao nhã, tràn ngập mùi hương.

Phong Quang tỉnh lại một lần nữa, cảm giác đầu vẫn quay mòng mòng, nhưng cô nhanh chóng nhớ lại chuyện tại sao mình lại bị hôn mê. Cô bật dậy khỏi giường, đầu tiên là kiểm tra quần áo trên thân người một lượt, thấy vẫn hoàn hảo như lúc đầu thì mới miễn cưỡng thở phào một hơi, lại nhìn xung quanh phòng, trong phòng chẳng có ai khác, cô rời giường, không do dự đẩy cửa phòng ra.

Ngự thư phòng trụ ngọc rồng vàng xuất hiện trước mắt làm cô không khỏi ngây ngẩn cả người.

Chu Lệ đang phê chuẩn tấu chương buông bút trong tay ra, cười ha hả nói:

"Thái tử phi, nàng đã tỉnh rồi."

Phong Quang miễn cưỡng nở một nụ cười, nhanh chóng liếc nhìn khắp xung quanh, không còn ai khác.

"Không cần nhìn, ở đây chỉ có trẫm và nàng thôi."

"Bệ hạ... đây là có ý gì?"

Chu Lệ đứng lên, ông ta cười hỏi lại:

"Nơi này chỉ có một nam một nữ, Thái tử phi cho rằng trẫm có ý gì?"

"Bệ hạ muốn thảo luận với thần thiếp về thương thế của Thái tử sao?"

"Không thể không nói, Thái tử phi làm trẫm thấy rất thích thú đấy."

Chu Lệ tiến lại vài bước,"Gặp nguy không loạn, đã có dung mạo lại có thêm tâm tính... cũng khó trách Hạnh Nhi lại cưới nàng làm vợ."

Phong Quang lùi về sau một bước, đầu óc nhanh chóng vận động, trên mặt vẫn vô cùng bình tĩnh:

"Bệ hạ muốn nói chuyện phiếm với thần thiếp, tất nhiên thần thiếp không từ chối, nhưng nếu không báo cho Thái tử một tiếng, chỉ sợ chàng ấy sẽ lo lắng cho thần thiếp thôi."

"Thái tử phi đã coi thường Hạnh Nhi rồi, trong cung này, nó là một đứa rất thông minh."

Ánh mắt Chu Lệ đột nhiên tối đi:

"Nếu không, Thái tử phi nghĩ tại sao đến giờ Hạnh Nhi vẫn chưa tới tìm nàng chứ?" "Có lẽ chàng ấy có việc bận nên chưa tới..."

"Sao phải tự lừa gạt mình như thế? Thiên hạ này, ta là quân, nó là thần, Hạnh Nhi là đứa trẻ thông minh."

Phong Quang siết chặt góc áo của mình, vẫn bình tĩnh đối đáp:

"Thái tử đúng là rất thông mỉnh nên chàng ấy sẽ nhanh chóng tìm thấy ta thôi."

"Không nhìn ra, Thái tử phi lại tin tưởng Thái tử như thế đấy. Có điều, thực đáng tiếc, nó đã làm nàng thất vọng rồi."

"Lời này của Bệ hạ là có ý gì?"

Chu Lệ cười tàn nhẫn:

"Nàng cho rằng tại sao trong cung yến, nó lại sảng khoái giao ra vị trí Thái tử như thế chứ?"

"Đó là vì...

"Không, không phải vì ánh mắt của những người khác, cũng không phải vết thương của bản thân nó, mà là nó biết rõ, hậu quả của việc đối đầu với trẫm sẽ là như thế nào."

Chu Lệ tiếp tục cười đầy tàn nhẫn:

"Từ lúc nó vừa ra đời, trong thân thể nó đã có một loại độc, nó cần phải có giải dược của trẫm mới sống được, nàng đã hiểu chưa?"

"Ngươi hạ độc chàng ấy!"

Phong Quang kinh ngạc thốt lên, cô chưa từng nghĩ tới đáp án này, cực kỳ không dám tin tưởng,"Chàng ấy là con của ngươi đấy!"

"Nó không phải con trai duy nhất của ta."

Trong nhà đế vương, trước nay đều vô tình, nụ cười dối trá trên mặt Chu Lệ đã tắt hẳn, ông ta nói tiếp:

"Hoàng hậu là thiên kim của phủ Thừa tướng. Mấy chục năm nay, quyền thế trong tay phủ Thừa tướng càng lúc càng lớn, hoàng hậu sinh được hoàng tử rồi thì khó đảm bảo chuyện không làm phủ Thừa tướng không sinh ra tâm tư bồi dưỡng một đứa con nối dõi Hoàng đế. Trẫm cũng chỉ tính toán lâu dài mà thôi. Nếu không phải nghĩ tới chuyện Hạnh Nhi có một nửa dòng máu của ta thì sao nó có thể bình an mà sống tới tận bây giờ chứ."

Chu Lệ nghĩ rất chu toàn. Chu Hạnh là một quân cờ tốt để kiểm chế phủ Thừa tướng. Chẳng phải trong vụ bạo loạn của phủ Thừa tướng hơn một năm trước, nó đã trấn áp rất khá hay sao? Chỉ cần Chu Hạnh "hiểu chuvên nahe lời" thì ând †a đaiữ đứa con này lai c©ñnga chẳng cá dì là không tốt cả.

Phong Quang giơ tay đỡ trán, cả người cô mất hết sức lực mà lảo đảo, phải dựa vào một cây cột, hơi thở của cô bắt đầu trở nên dồn dập, miệng khô lưỡi khô.

Chu Lệ cười:

"Quả nhiên, so với việc nhìn mỹ nhân bất tỉnh nhân sự nằm trên giường thì nhìn dáng vẻ mỹ nhân không kìm nén nổi mà van xin được sủng ái càng thú vị hơn nhiều."

Cô nhìn về phía lư hương đặt trên bàn, túm chặt lấy cổ áo của bản thân, giọng điệu lạnh lùng:

"Tiểu nhân đê tiện.

"Cứ mắng chửi đi, qua một chút nữa, nàng sẽ chẳng còn sức mà mắng đâu."

Chu Lệ đi tới bên cạnh cô, giơ tay định sờ lên mặt cô nhưng lại bị cô tránh thoát, ông ta cũng chẳng giận:

"Thằng bé Hạnh Nhi này còn muốn giấu nàng đi nữa chứ, nó nghĩ trẫm là ai cơ? Là người mà nó có thể dễ dàng giấu giếm được hay sao? Trẫm thật không ngờ, một huyện Đồng nho nhỏ mà có thể sinh ra được mỹ nhân đẹp tới bực này, nếu mẫu phi Kiếp Nhi còn sống, chỉ sợ cũng phải thua nàng tới mấy phần."

Thế nhân đều nói Bệ hạ sủng ái Quý Phi. Đế vương sủng ái tất nhiên là chỉ nhìn mặt, một người phụ nữ có đẹp nhưng già nua tàn tạ thì liệu có thể giữ được ánh mắt ông ta bao lâu chứ?

Phong Quang dịch sang bên cạnh một bước, cô chống tay vào bàn, nhìn về phía sau lưng Chu Lệ, kêu một tiếng:

"A Hạnh..."

Chu Lệ quay đầu nhìn nhưng không thấy bất kỳ ai, khi ông ta vừa xoay người lại thì đã bị một cái lư hương nện thẳng vào đầu. Chu Lệ lảo đảo lùi về sau một bước, nhưng chỉ choáng váng trong giây lát, ông ta giơ tay sờ lên trán, thấy có máu chảy ra.

Khi lư hương lại một lần nữa chuẩn bị nện xuống, ông ta liền giữ chặt lấy cánh tay kia, chẳng còn giữ phong độ gì nữa mà hung dữ mắng:

"Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, đang muốn giữ ngươi lại để chậm rãi chơi đùa, giờ chính là ngươi tự tìm đường chết đấy nhé!" Cô lại một lần nữa nhìn về phía sau lưng ông ta và hô lên:

"Lại muốn lừa trẫm, ngươi..."

Tiếng nói của Chu Lệ lập tức im bặt, thân mình ông ta cứng đờ. Đúng lúc ông ta muốn quay đầu lại nhìn thì một đạo kiếm quang lóe lên, sau đó máu tươi phun trào.

Phong Quang hét lên một tiếng, bởi vì cánh tay đang túm lấy tay cô đã lìa ra khỏi thân thể của nó, đúng lúc nó rơi xuống đất thì cô cũng được một người ôm vào trong ngực.

Chu Hạnh một tay cầm kiếm, một tay ôm eo cô, hôn một chút lên sườn tai cô, nhẹ giọng nói:

"Phong Quang đừng sợ, sẽ nhanh chóng ổn cả thôi."

Chu Lệ không hổ là người đã từng trải qua sóng gió trên chiến trường, cho dù bị chặt đứt một cánh tay rất đau đớn nhưng ông ta vẫn chỉ cố gắng đè chặt miệng vết thương, không hề mất đi uy nghi đế vương, hét lên một tiếng:

"Người đâu!"

"Không cần gọi."

Giọng điệu lạnh lùng của Chu Hạnh nhìn về phía ông ta:

"Nếu ta có thể đi vào đây thì phụ hoàng cũng nên nghĩ tới chuyện người của phụ hoàng đã chẳng còn ai nữa rồi."

Chu Lệ nhanh chóng hiểu ra rằng người của ông ta đã bị đứa con trai này giết chết hết, nhưng nhìn thấy nam tử mặc áo trắng đứng thẳng trước mặt mình, ông ta vẫn không dám tin:

"Chân của ngươi!"

"Nếu không làm cho phụ hoàng nghĩ rằng chân ta bị thương thì sao phụ hoàng có thể lơi lỏng phòng bị với ta được chứ?"

Phong Quang ngước mắt nhìn, bởi vì chính cô cũng không biết chuyện chân hắn đã lành lại, cũng vì thế, lần nào lên giường cũng đều là... đều là...

Cô cắn răng, túm lấy cánh tay hắn cắn mạnh một cái.

Chu Hạnh xoa đầu cô, khẽ nói:

"Ngoan, ta biết giờ Phong Quang rất khó chịu, ta sẽ nhanh chóng thỏa mãn nàng thôi."

" “hị¡ Haänhl" Phong Quang kêu lên, dùng giọng cao ngất để che giấu đi nhu cầu sinh lý mạnh mẽ trong người mình lúc này.

Chu Hạnh lại hôn một chút lên trán cô, nhẹ phun ra mấy chữ:

"Đừng nóng vội."

Cô giận tới mức không nói được thành lời.

Âm thanh lạnh lùng của Chu Lệ lại vang lên,"Chu Hạnh, trẫm chính là phụ hoàng của ngươi, là thiên tử đương triều. Ngươi cũng biết hành động hiện tại của mình đại biểu cho điều gì chứ?"

"Cho dù là cái gì thì ta nghĩ ta chỉ cần hỏi phụ hoàng một vấn đề thôi."

Chu Hạnh lấy ngọc tỷ ra, chậm rãi nói:

"Ban đêm có thích khách hành thích, nhi thần vì cứu mạng phụ hoàng, hai chân lại không còn bị thương tật nữa, nhưng phụ hoàng vẫn cứ bất hạnh bỏ mình, trước khi chết truyền lại ngọc tỷ cho nhỉ thần... Chuyện hay ho như thế phụ hoàng cảm thấy mức độ đáng tin của nó là bao nhiêu?"

Quyển 16 -


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch