Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mau Xuyên Công Lược Nữ Xứng Có Độc

Chương 558: Công lược thái giám

Chương 558: Công lược thái giám


Mặt Phong Quang đỏ lên, cảm thấy nếu cứ vậy mà nhìn đi chỗ khác thì có vẻ kém khí thế quá, vì thế mắt cô lại càng trợn to hơn một phân, nhìn chằm chằm vào hắn một cách quang minh chính đại.

Tống Vô Hà cười, dùng khẩu hình nói mấy chữ:

"Chờ đêm nay ta lại yêu thương nàng."

Mặt Phong Quang đỏ như muốn bốc khói, còn tên kia thì đã quay đầu đi. Cô nhìn về phía Bách Lý Mặc bên cạnh mình, thấy vẻ mặt hắn vẫn bình thản như thường thì mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Cô cảm thấy sớm muộn gì mình cũng bị Tống Vô Hà dọa đến phát bệnh tim mất.

Chẳng bao lâu sau đã tới bãi săn, thị vệ bắt đầu dựng trại đóng quân. Nhân lúc Bách Lý Mặc không có ở bên, Tống Vô Hà liền tới bên cạnh Phong Quang. Phong Quang hoang mang, lo sợ vội nhìn xung quanh xem có ai chú ý tới bên này không, sau đó, cô bị hắn kéo tới một nơi thật xa, tránh sau một cái thân cây.

Trong lúc cô còn chưa biết hắn muốn làm gì thì môi đã bị hắn ngấu nghiến, cái lưỡi ấm áp của Tống Vô Hà một đường tiến quân thần tốc, không ngừng quấn lấy cái lưỡi trong miệng thơm của cô, đôi tay cũng bắt đầu không thành thật.

Phong Quang bối rối vội đè cái tay đã thò vào trong quần áo mình của hắn xuống, khẩn trương nói:

"Tống Vô Hà... sẽ có người nhìn thấy mất."

"Lão hoàng đế đang bận nói chuyện với Bách Lý Mặc, sẽ không có ai tới đây đâu." Dứt lời, hắn đã kéo cổ áo cô ra, cái hôn nóng bỏng dừng trên xương quai xanh tỉnh xảo của cô, một đường hôn xuống dưới, dừng trên bộ ngực trắng nõn nà của Phong Quang.

Phong Quang ôm đầu hắn đang chôn trong ngực mình, thở hổn hển, lại cố gắng đè thấp giọng nói tiếp:

"Cha ta còn ở nơi này đấy."

"Cái lão Thừa tướng mắt mờ chân chậm ấy à?" Hắn đã kéo cái yếm đỏ thắm của cô xuống, ngậm lấy nụ hoa trước ngực cô.

Cô rên lên một tiếng, trên gương mặt thẹn thùng xuất hiện vẻ tức giận: "Đó là cha ta."

"Phong Quang có ta là đủ rồi..." Hắn trả thù bằng cách tăng thêm sức cắn.

"Tống Vô Hà... chàng nhẹ chút. ." Ngón tay Phong Quang cắm sâu vào mái tóc đen nhánh của hắn, nhẹ giọng kêu một tiếng "đau".

Đương nhiên Tống Vô Hà không nỡ làm cô bị đau, vì thế hắn lại ngậm lấy nụ hoa nhỏ xinh kia an ủi, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua, châm lửa toàn thân cô.

Hai chân Phong Quang đã mềm nhữn, eo bị hắn dùng một tay giữ lấy, đầu ghé vào ngực hắn. Cuối cùng, nụ hôn của hắn kéo dần xuống bụng dưới, vẫn cứ không ngừng đi xuống...

Quần áo trên người Phong Quang đã bị kéo xuống một nửa, quần áo ở bên trái đã bị kéo tới cánh tay cô, để lộ ra nửa dáng người hoàn mỹ. Khi cô tỉnh táo nhận ra hắn định làm gì cô lập tức ngồi sụp xuống, nhào vào ngực hắn, ôm chặt lấy Tống Vô Hà.

Tống Vô Hà mờ mịt trong giây lát, hắn nhẹ nhàng vuốt ve gáy cô, nghỉ hoặc hỏi:

"Phong Quang không thích tư?"

Chuyện như thế này, hắn làm cho cô không phải lần đầu, cô hiểu ý của Tống Vô Hà, cho dù Tống Vô Hà không nói thì cô cũng hiểu rõ trong lòng.

Hắn luôn sợ không thỏa mãn được cô nên luôn cố gắng dùng mọi cách khác nhau để bù đắp lại. Hắn cảm thấy bản thân không thể mang tới cho cô sự vui sướng chân chính, không muốn cô phải chịu thiệt thòi nên đã bắt bản thân mình phải chịu thiệt thòi.

Cho dù Tống Vô Hà cam tâm tình nguyện làm vì cô thì Phong Quang vẫn cứ không thích. Nếu cô đã lựa chọn hắn thì cũng có nghĩa là chấp nhận hết thảy những gì thuộc về hắn, giữa tình yêu của người với người, trước giờ không phải là chuyện ai lấy lòng ai.

Còn về dục vọng thể xác, có thể khiến cô có được sự vui sướng lớn nhất chính là việc hòa hợp với tâm hồn của hắn.

Chỉ cần là thích thật lòng thì dù đụng nhẹ một cái cũng đủ làm cô cảm thấy vui vẻ rồi.

Quyển 17 -


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch