Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mau Xuyên Công Lược Nữ Xứng Có Độc

Chương 566: Công lược thái giám (Kết)

Chương 566: Công lược thái giám (Kết)


Tống Vô Hà âm trầm nói:

"Thế gian này, không một ai dám nhạo báng nữ nhân của ta."

Phong Quang cầm lấy bàn tay đang che mắt mình của hắn, nhìn vào đôi mắt đầy dịu dàng nhưng cũng tràn ngập lo lắng kia, lắc đầu nói:

"Ta không sao... Ta cũng không yếu đuối như chàng nghĩ đâu, hơn nữa chàng là Tống Vô Hà cho dù chàng có làm gì thì ta cũng sẽ đứng ở bên cạnh chàng."

Thần sắc Tống Vô Hà hơi tươi tỉnh hơn, hắn móc từ trong người ra một cái khăn sạch sẽ, cái khăn này có thể nói là thứ sạch sẽ duy nhất trên người hắn. Trước giờ hắn là người ưa ở sạch, nhưng giờ hắn lại không vội vã lau cho mình mà dịu dàng lau đi vết máu đang dính trên mặt cô.

"Phong Quang à... Ta cam đoan với nàng, sau này sẽ không làm nàng bị bẩn nữa."

"Chàng cũng bảo đảm là sau này chàng sẽ không để mình bị thương nữa, đúng không?

Trên gương mặt dính máu của hắn xuất hiện một nụ cười nhẹ nhàng:

"Ừ, ta bảo đảm."

Phong Quang cầm tay hắn, chỉ cảm thấy một câu hứa hẹn này của hắn còn làm cô vui vẻ hơn việc được ăn miếng bánh ngon nhất.

Bản thân bị thương nặng, giờ lại đút một cánh tay, Bách Lý Mân ngã xuống và không còn sức để bò dậy nữa, ông ta chỉ có thể thở ra mà không thể hít vào, giờ có muốn buông lời chửi bới cũng không còn kịp nữa rồi.

"Nên xử trí ông ta thế nào đây?"

Nếu xử lý không tốt, Tống Vô Hà sẽ phải mang tội danh hành thích vua.

"Nói là chết vì núi lở, không tìm được thi thể."

Tầm mắt Tống Vô Hà không nhìn Bách Lý Mân nữa mà chăm chú nhìn Phong Quang đầy tình tứ:

"Đến lúc đó, chúng ta cũng chết trong trận núi lở này."

"Ý chàng là..."

Hắn khẽ aoi tên c©â- "Chỉ cần ra khỏi ngọn núi này, ta sẽ không còn là Tống Vô Hà nắm quyền hành khuynh đảo triều chính nữa, mà nàng cũng không còn là Thái tử phi thân phận cao quý. Nếu vậy... nàng có bằng lòng rời bỏ cùng ta không?"

Cô không đáp mà hỏi lại:

"Thế thì chàng có ức hiếp ta nữa hay không?

Hắn cũng nghiêm túc ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng ghé sát vào tai cô thương lượng:

"Ta chỉ ức hiếp nàng trên giường thôi, được không?"

Hiếm có là lần này cô lại không đỏ mặt, ở gần hắn lâu ngày, Phong Quang cũng sẽ trở thành một kẻ da mặt dày.

"Ai bắt nạt ai còn chưa biết đâu nhé?"

Cô nhón chân lên, há miệng cắn cằm hắn.

Tống Vô Hà cười khẽ đầy vui vẻ:

"Cho dù ta không còn là đề đốc Tây Xưởng nữa, nhưng ta vẫn có đủ tiền để mua bánh hoa quế và kẹo hồ lô."

Ỷ vào sự yêu thích của hắn, cô lại càng được một tấc lấn một thước:

"Ta muốn ăn bánh do chàng làm."

"Được, ta sẽ đi học."

"Chàng học xong cũng chỉ được làm cho một mình ta ăn thôi."

"Ta sẽ chỉ làm cho Phong Quang ăn thôi."

"Phải rồi, chàng nhất định không được dẫn Hồ Giảo theo đâu, nó sẽ tranh đồ ăn với ta mất."

"Ừ, không dẫn theo Hổ Giảo."

Cho dù cô có nói gì thì hắn cũng phụ họa theo, có lẽ, dù cô có nói một câu chàng đi tìm chết đi, hắn cũng sẽ cười mà đồng ý mất.

Tống Vô Hà cảm thấy thực may mắn vì cô còn sống.

Lúc chạng vạng, trong bãi săn hoàng gia đột nhiên xảy ra lở núi.

Nghe đâu đương kim hoàng đế, Đề đốc Tây Xưởng Tổng đại nhân, còn cả Thái tử phi đều bất hạnh gặp nạn. Không bao lâu sau lễ tang, Thái tử điện hạ cũng lâm bệnh nặng, sau khi khỏi bệnh, Thái tử có thể mở miệng nói chuyện nhưng sức khỏe vô cùng suy yếu, có người nói hắn phải chịu tang cha, tang vợ nên mới bị bệnh không dậy nổi như thế.

Cũng nhân lúc Thái tử bệnh nặng, Tây Xưởng và Cẩm Y Vệ đều cùng Chuyện ai có thể đoạt được ngôi vị hoàng đế trở nên khó bề phân biệt.

Trong khi đó ở một vùng sông nước Giang Nam, trong một sân vườn, đột nhiên truyền đến tiếng hét chói tai của phụ nữ.

"A! Tống Vô Hài! Hồ Giảo lại cướp bánh hoa quế của ta rồi!"

Người đàn ông đang đọc sách dưới gốc cây buông sách ra, ôm lấy nữ nhân vừa bổ nhào vào lòng mình, hắn mỉm cười nói:

"Hồ Giảo cướp bánh hoa quế của nàng thì nàng cướp lại là được rồi."

"Chàng!"

"Lúc trước đã bảo không mang theo Hồ Giảo cơ mài!"

"Hồ Giảo tự tìm đường tới đây, ta cũng đâu có cách nào."

"Võ công chàng cao như thế, mỗi lần Hổ Giảo bắt nạt ta nhưng chàng đều chẳng giúp ta!"

Đúng thế, nếu không phải do Hồ Giảo thì sao lần nào cô cũng thở phì phò mà chạy tới kể khổ với hắn chứ?

Nhìn dáng vẻ tức giận của cô vô cùng đáng yêu... hình như nó đã trở thành sở thích ác ý của hắn.

"Rồi rồi, đừng tức giận nữa."

Hắn vỗ về lưng cô, lại hôn nhẹ lên môi cô:

"Ta kể cho nàng nghe một câu chuyện xưa được không?"

Cô háo hức:

"Chuyện xưa gì?"

"Ngày nọ, trong bãi săn, nếu kế hoạch của Bách Lý Mân thành công..."

Trong giọng nói dịu dàng của hắn, ngay cả tiếng ve cũng trở nên an tĩnh.

Năm tháng tĩnh lặng cứ như thế mà trôi qua.

Quyển 17 -


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch