Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mau Xuyên Công Lược Nữ Xứng Có Độc

Chương 609: Công lược thợ săn ma cà rồng

Chương 609: Công lược thợ săn ma cà rồng


Không thể dùng năng lực của Yến Bạch, bốn người đành phải tự cuốc bộ đi về phía sân vận động. Trên đường đi có không ít ma cà rồng cấp thấp lao ra, chúng đều bị Sở Hiểu và Văn Tiễn hạ gục trong nháy mắt.

Phong Quang ôm con mèo đen, cô cứ có ảo giác như bốn người đang đánh quái thăng cấp vậy. Sở Hiểu và Văn Tiễn là chủ công, còn Yến Bạch đánh phụ trợ, chỉ có riêng cô là loại vú em lười biếng vô dụng ôm mèo đứng chơi.

Cô biết làm sao được chứ? Cô cũng tuyệt vọng lắm mà.

Cốt truyện đã hoàn toàn lệch khỏi quỹ đạo, mà cô cũng chẳng phải nữ chính, đến nay chưa từng được buff thêm cái gì, nghĩ thế, Phong Quang không khỏi chán nản.

Tuy rằng Văn Tiễn và Sở Hiểu phải dẫn theo hai kẻ ăn hại nhưng vận khí của cả bọn cũng coi như không tệ, không hề gặp phải siêu cấp đại Boss gì trên đường đi, bình an tới được sân vận động.

Người canh giữ bên ngoài cửa thả cho bọn họ đi vào, trên sân vận động lúc này đã đúng rất nhiều người, nói đúng ra... là có cả người lẫn ma cà rồng, còn có rất nhiều người bị thương nữa.

Phong Quang tìm một vòng nhưng không thấy Minh Am đâu cả, cô thấy hơi sốt ruột, tùy tiện túm lấy một thợ săn đang đề phòng có ma cà rồng cấp thấp tới đánh lén, hỏi:

"Anh có biết thầy hiệu trưởng của bọn tôi đi đâu rồi không?"

Người đàn ông thấy người hỏi mình là một ma cà rồng, căn cứ vào cảm giác đối địch trời sinh, tất nhiên hắn chẳng cho cô sắc mặt tốt gì, đáp:

"Ngài Minh Am và những người khác đi tìm Yến La rồi."

Phong Quang cũng chẳng bận tâm tới thái độ đối địch của người này đối với mình, sau khi cô nghe nói Minh Am đã đi tìm Yến La thì càng thấp thỏm không yên, ôm con mèo đi tới một góc, không ngừng lẩm bẩm:

"Tiểu Hắc, mày nói xem... tao có nên đi tìm bố của mày không?"

Tiểu Hắc meo lên một tiếng, dùng móng vuốt mèo ấn lên bụng cô.

Mi mắt cô giật giật, gạt cái móng vuốt của nó ra,"Tiểu Hắc, mày nghiêm túc một tí đi, giờ bố của mày đang đi làm một việc rất nguy hiểm đấy."

Tiểu Hắc nhảy lên vai cô, thè lưỡi liếm láp mặt Phong Quang.

Cảm xúc của Phong Quang đột nhiên ổn định hơn nhiều, cô nói với giọng mất mát:

"Có phải mày cũng cảm thấy tao đi sẽ gây cản trở cho anh ấy không... Dù sao thì tao cũng chẳng làm được gì."

Con mèo Tiểu Hắc lại dùng đầu cọ vào mặt cô, an ủi nữ chủ nhân đang trong cơn buồn bã.

"Nếu... nếu lúc trước tao không ăn nhiều kẹo như thế thì tốt rồi..."

Phong Quang ngồi phịch xuống đất, nói như thể biết thế chẳng làm,"Nếu tao không nhổ răng nanh... có lẽ tao sẽ thức tỉnh năng lực bằng việc lần đầu đi săn..."

Cho dù cô có dự cảm, cho dù là thức tỉnh thành công rồi đi chăng nữa, nhưng nếu thiên phú của cô rất yếu thì cũng chẳng có ích gì.

Văn Tiễn đi tới bên cạnh cô, cũng ngồi xuống,"Đừng lo lắng quá, hãy tin thầy, thầy ấy sẽ bình an, không xảy ra chuyện gì đâu."

"Ừm... Cô mệt mỏi đáp lại một tiếng, cũng không biết vì đói bụng hay là lại bị cảm mà cô không khỏi che lấy bụng, sắc mặt trắng bệch.

Văn Tiễn thấy sắc mặt của cô không ổn thì vội hỏi:

"Cô làm sao thế? Có phải bị thương ở đâu rồi không?"

Hắn đã đồng ý với thầy là sẽ bảo vệ tốt cho Phong Quang, nếu Phong Quang xảy ra chuyện, Văn Tiễn cũng không biết mình sẽ phải ăn nói thế nào nữa.

Phong Quang lắc đầu, cắn môi nói:

"Là tôi... hơi đau bụng thôi."

"Meo -" Con mèo nhảy tới, cọ người vào chân Phong Quang.

Phong Quang miễn cưỡng xoa đầu nó, cười,"Không phải lo lắng."

Sau đó, tất cả huyết tộc trên sân vận động đều nhìn về phía Phong Quang, cả người cô cứng đờ, bởi vì không chỉ bọn họ mà chính cô cũng ngửi thấy được mùi máu tươi chảy ra từ cơ thể mình.

Nhìn vết máu chảy xuống từ chân mình, đầu Phong Quang càng lúc càng nặng hơn.

Có người hô lên:

"Bác sĩ, bên này có người bị thương!"

Một người đàn ông mặc áo blouse trắng lập tức xách theo hòm thuốc thợ săn lần này. Bác sĩ ấy mà, thiên tính là cứu người, bởi vậy anh ta vẫn có thể đối xử bình đẳng với cả đám ma cà rồng. Hiện tại, nhìn thấy vết máu giữa hai chân thiếu nữ, thêm vào đó là thần sắc đầy cầu xin của cô, anh ta hơi dừng lại.

Anh ta ngồi xổm xuống, lấy nước thuốc tiệt trùng ra, lại nhìn Văn Tiễn ở bên cạnh, anh ta đè thấp giọng hỏi Phong Quang, "Trễ kinh bao lâu rồi?"

"Ba tuần rồi."

Phong Quang đáp với sắc mặt tái nhợt. Bởi vì kỳ kinh của cô luôn không chuẩn nên lần này bị muộn nhiều ngày như thế, cô cũng chỉ cho đó là hiện tượng bình thường, nhưng tình hình lúc này... cô không khỏi che lại bụng, cẩn thận hỏi bác sĩ,"Bác sĩ... Liệu có xảy ra chuyện gì không?"

Văn Tiễn còn tưởng Phong Quang đang nói đến Minh Am.

Bác sĩ trả lời rất thành thật,"Tôi không thể nào chẩn đoán chính xác cho cô được, giờ cô cố gắng không được lo lắng, giữ cho cảm xúc thật vững vàng."

Phong Quang nhíu mày, một thiếu nữ xinh đẹp lại lộ ra vẻ mặt đau đớn như thế làm cho người ta dễ dàng nảy sinh sự thông cảm.

Bác sĩ nhìn xung quanh, không thấy người của Viện Nguyên Lão mới lại thấp giọng nói:

"Cô là ma cà rồng nam sinh bên cạnh cô là thợ săn à?"

"Đúng, tôi là thợ săn."

Văn Tiễn vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, hắn ta hỏi:

"Bác sĩ, có phải cô ấy bị thương rất nặng không?"

Phong Quang biết vị bác sĩ này đang hiểu lầm nên vội vàng lắc đầu, nhẹ nhàng nói ra ba chữ,"Không phải anh ta."

"Vậy thì tốt nhất người kia nên là ma cà rồng."

Bác sĩ nhìn ra cảm xúc lo lắng của cô, cố gắng bày ra vẻ mặt bình tĩnh nhất,"Tôi không thể tùy tiện cho cô uống thuốc được, cô quá lo lắng rồi, giờ cô phải cố gắng bình ổn cảm xúc của mình. Nói chung, đa số mọi người vì quá lo lắng và có cảm xúc không ổn định nên mới xuất hiện tình huống giống cô bây giờ. Đừng lo, sinh mệnh của ma cà rồng dai dẳng hơn con người nhiều, nó sẽ không dễ dàng xảy ra chuyện như thế đâu."

Con mèo đen lại liếm ngón tay Phong Quang, khẽ kêu một tiếng. Phong Quang nhìn con mèo, đột nhiên nhớ tới lần đầu cô và Minh Am gặp nhau, cô chậm rãi thở ra một hơi, cố gắng làm bản thân bình tĩnh lại, không những tháng ngày vui vẻ mà hai người đã trải qua.

Lại một tiếng nữa trôi qua, cơn đau đớn ở bụng dần dần giảm xuống, rốt cuộc Phong Quang cũng nhẹ thở ra trong lòng.

Lúc này, có một nhóm người tiến vào từ cửa sân vận động, là người bị thương, bác sĩ vội vàng dặn dò Phong Quang giữ gìn sức khỏe rồi lập tức chạy đi chăm sóc cho người khác, nhưng trong đám người tiến vào lần này còn có cả người của Viện Nguyên Lão.

Phong Quang cố gắng đè thấp sự tồn tại của bản thân xuống, nhưng với thân phận thuần huyết của cô, cho dù không muốn người khác chú ý cũng là một chuyện không dễ làm chút nào.

Một ông lão mặc áo choàng đen đi tới trước mặt cô, Phong Quang nhớ người này. Năm cô sáu tuổi, khi tới làm lễ rửa tội, ông lão này cũng có mặt, đây là Viện trưởng đương nhiệm của Viện Nguyên Lão - Mạc Phong.

Ông ta nhìn cô một hồi lâu, cuối cùng nhíu mày.

Phong Quang cảm thấy áp lực đè lên mình thật lớn, cố gắng đứng dậy, nở một nụ cười:

"Viện trưởng, chào ngài."

Qua hồi lâu, viện trưởng mới mở miệng nói:

"Là thiên kim của Hạ gia, bao nhiêu năm không gặp, cô đã lớn tới mức này rồi."

Thuần chủng cũng không có nhiều lắm, huống chỉ vào lễ rửa tội năm đó, cô còn ngủ quên, thế nên Mạc Phong mới có ấn tượng rất sâu với cô.

Quyển 18 -


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch