Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mau Xuyên Công Lược Nữ Xứng Có Độc

Chương 86: Công lược hacker

Chương 86: Công lược hacker


"Phong Quang, tính mạng của anh do em quyết định."

Giọng nói của Âu Tuân rất lạnh nhạt, nếu không nhìn thấy con dao trên tay hắn, tin rằng tất cả mọi người đều cho rằng đây chỉ là một câu nói rất bình thường mà thôi. Nhưng câu này hoàn toàn không bình thường. Cuối cùng, tay hắn vẫn cử động, cầm lưỡi dao sắc bén lên cổ tay, chỉ mới chạm vào mà vết máu đã rỉ ra, chất lỏng đỏ tươi nhanh chóng từ miệng vết thương chầm chậm tuôn xuống, qua màn hình, hình như có thể nghe thấy tiếng "tí tách." Phong Quang mở to mắt, cả người run rẩy.

Màn hình LED tối lại, một giây sau lại chiếu thông tin chuyến bay.

Tiếng bàn tán vang lên "Đáng sợ quá, ban nãy là quảng cáo lưỡi dao à?"

"Quảng cáo nhà cô sẽ xuất hiện trong di động của mọi người cùng một lúc à?"

"Trời ạ! Hóa ra không chỉ mỗi sân bay, màn hình LED ở thành phố A cũng xuất hiện cảnh này."

"Đúng thế, đã thành hot search rồi này!"

Thẩm Vật Ngôn chau mày,"Hạ Phong Quang, cô không sao chứ?"

Sau khi sợ hãi, Phong Quang nhanh chóng hoàn hồn lại, cô ném va li xuống, vừa chạy được một bước đã bị Thẩm Vật Ngôn kéo tay lại, cô hét to:

"Buông tôi ra! Tôi phải đi tìm anh ấy."

"Cô tin cảnh ban nãy là thật sao?"

"Dù thật hay không thật, tôi vẫn phải tìm anh ấy!"

Cô dùng hết sức mình giấy khỏi tay anh ta.

"Cô bình tĩnh chút đi." Thẩm Vật Ngôn hít sâu một hơi.

"Cậu ta ở đâu, tôi lái xe đưa cô tới."

Quách Minh chưa từng gặp chuyện khó xử đến vậy.

Âu Tuân nhốt mình trong phòng, thật ra từ ngày Phong Quang và Thẩm Vật Ngôn mở họp báo, hắn đã nhốt mình trong phòng hơn một tháng rồi.

Tính cách Âu Tuân lầm lì ít nói, thường ở lì trong phòng không chịu ra ngoài, Quách Minh biết điều đó, nhưng anh ta nhạy cảm phát hiện ra chuyện lần này không hề đơn giản, song dù anh ta gặng hỏi thế nào, Âu Tuân cũng không hé một chữ. Sau đó, Quách Minh cũng đoán được chắc sẽ không khóa mình trong phòng nhiều ngày như vậy.

Chuyện này trước đây chưa từng có. Quách Minh rất hiểu tính cách của Âu Tuân, anh biết dù Âu Tuân không gặp được người mình muốn cũng sẽ nghĩ cách để gặp được. Ví dụ như thông qua camera giám sát của thành phố A, ví dụ như thông qua di động, máy tính... thiên tài đều cô độc, từ rất lâu trước đâu Quách Minh đã biết năng lực của Âu Tuân giỏi đến cỡ nào.

Quách Minh vốn tưởng khả năng lớn nhất của u Tuân chỉ là lén nhìn từng hành động cử chỉ mỗi ngày của Phong Quang, rồi sẽ có một ngày hắn sẽ thông suốt. Cho đến khi máy tính của Quách Minh bỗng nhiên phát cảnh tượng vừa nấy, phản ứng đầu tiên của Quách Minh là tông cửa báo cảnh sát.

Âu Tuân không phát ra bất cứ âm thanh nào nhưng Quách Minh nhận được một tin nhắn.

"Đừng ngăn cản tôi, nếu không cậu sẽ làm tôi chết nhanh hơn."

Quách Minh suýt nữa bật khóc thành tiếng, vì tức giận, cũng vì sốt ruột, bởi vậy anh ta mở cửa ra, một mực mong ngóng chờ đợi. Đến khi Phong Quang xuất hiện, anh ta nhìn cô như nhìn thấy vị cứu tinh.

" Âu Tuân đang ở bên trong!"

Phong Quang nghe thấy tiếng của Quách Minh bèn chạy thẳng tới cánh cửa phòng bị đóng chặt.

Khác với Phong Quang đang lo lắng, Thẩm Vật Ngôn chỉ đứng ngoài cửa, anh ta không định vào căn nhà này.

"ÂÂu Tuân, em đến rồi đây!"

Phong Quang đập cửa,"Em đến tìm anh đây." Cách một cánh cửa, cô nghe thấy trong phòng có tiếng động, giống như tiếng đồ vật nặng ngã xuống sàn nhà.

Tiếng động rất lớn, làm tim cô đau thắt lại, chỉ trong giây lát, cánh cửa chậm rãi mở ra. Âu Tuân gầy đi nhiều.

Trước đây Phong Quang đã thấy hắn rất gầy rồi, bây giờ cảm thấy hắn yếu ớt đến nỗi có thể ngã gục bất cứ lúc nào. Bên cổ tay trái máu chảy đầm đìa men theo bàn tay rơi tí tách xuống đất. Trên áo sơ mi trắng của hắn còn dính vết máu, màu đỏ càng thêm ghê rợn trên nền trắng nổi bật.

"Phong Quang, cuối cùng em cũng đến gặp anh rồi."

Hắn nhìn Phong Quang, gương mặt trắng bệch hiện lên nét cười dịu dàng, sau đó cơ thể của hẳn ngã xuống phía trước.

Phong Quang lập tức ôm lấy hắn. Hắn chưa ngất đi, chỉ vì mất quá lấy vóc người mảnh mai của cô, thốt ra tiếng cười đầy thỏa mãn:

"Cuối cùng em cũng chịu đến gặp anh."

Giống như đứa bé có được món đồ chơi mình yêu thích nhất. Cô ngẩng đầu, nước mắt chực trào ra, nghẹn ngào nói:

"Em đưa anh đến bệnh viện."

Hắn lắc đầu:

"Anh muốn ôm em thật chặt."

Hắn vuốt ve gò má cô, nhưng chợt nhận ra tay mình vẫn đang chảy máu, máu tươi cũng dính lên khuôn mặt cô.

Hắn cuống quýt dùng bàn tay sạch sẽ kia lau đi,"Phong Quang, xin lỗi, anh làm em bị bẩn rồi."

"Đừng nói nữa!"

Cuối cùng Phong Quang bật khóc thành tiếng, cô nắm lấy tay hắn, dùng giọng điệu van xin:

"Chúng ta đến bệnh viện được không? Nếu không, em sẽ khóc hoài cho anh xem."

Hắn hôn lên nước mắt cô,"Em đừng khóc, anh đến bệnh viện."

Câu này với hắn như một sắc lệnh, Quách Minh nãy giờ đứng bên ngoài nhanh chóng lấy khăn sạch mình đã chuẩn bị từ trước băng bó vết thương cho Âu Tuân, cùng Phong Quang dìu Âu Tuân ra ngoài.

Trong giây phút lướt qua nhau, Thẩm Vật Ngôn đứng ở cửa bắt gặp ánh mắt chăm chú của Âu Tuân khi nhìn Phong Quang. Ánh mắt đó như thế nào nhỉ? Dịu dàng quyến luyến, làm người ta cảm nhận được hắn yêu cô gái đó đến nhường nào, nhưng bên dưới cái mặt nạ dịu dàng đó, dù hắn ở địa ngục, cũng phải kéo cô xuống địa ngục cùng cho bằng được.

Thẩm Vật Ngôn bỗng sởn tóc gáy Anh ta vốn tưởng rằng mình là người cố chấp, nhưng không ngờ chấp niệm của Âu Tuân còn đáng sợ hơn. Anh ta nghĩ, nếu Phong Quang không đến, Âu Tuân sẽ chết thật ư? Anh ta không chắc chắn được đáp án.

Bác sĩ nói, ông ta đã từng gặp nhiều người cắt cổ tay tự sát nhưng chưa bao giờ thấy ai dùng sức mà cắt như vậy, không giống tự sát mà giống tự hại mình hơn. Dù đang khâu nhưng Âu Tuân vẫn nắm chặt tay Phong Quang, không cho cô rời đi.

Lúc khâu, Âu Tuân không hề kêu đau nhưng Phong Quang không ngăn được nước mắt, Âu Tuân an ủi cô:

"Điển khóc anh không đau" Phong Quang nghe lời hắn nói mà càng khóc dữ hơn. Bác sĩ cảm thấy, trong đời bác sĩ của mình, đây có lẽ là cặp đôi bệnh nhân và người nhà hiếm gặp nhất. Lần này Quách Minh quyết định không làm bóng đèn nữa, anh ta bèn đi ra ngoài mua đồ ăn cho Âu Tuân.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại Âu Tuân đang ngồi trên giường mà Phong Quang vẫn đang khóc thút thít.

"Anh giỏi lắm, dùng tính mạng của mình để ép em về, anh cảm thấy mạng sống của mình không đáng giá sao?"

"Vì anh không có vốn liếng gì khác để khiến em quay về."

Âu Tuần dùng bàn tay còn lại đưa khăn giấy cho cô. Phong Quang nhận lấy khăn giấy rồi lau nước mắt:

"Nếu em không về thì sao?"

"Em sẽ về."

"Anh lấy đâu ra tự tin vậy?"

Ném tờ khăn giấy đã ướt đẫm di, cô lại lấy một tờ khác từ tay hắn.

Khóe mắt hắn cong cong:

"Vì Phong Quang rất tốt bụng."

Dù là người không quen biết nhưng đã xuất hiện trước mắt cô, nếu cứu được cô sẽ lựa chọn cứu.

Quyển 5 -


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch