Chương 91: Thế giới thứ sáu: Công lược độc y thánh quân
"Ký chủ đang có 89 điểm tích lũy."
Phong Quang nghe thấy giọng nói của hệ thống giữa không gian màu trắng. Cô thở phào một hơi, nghĩ lại mà rùng mình, vuốt ngực:
"Mình thấy lần này là mình bị công lược mới đúng."
Cách Âu Tuân làm để giữ lại cô quá cực đoan, thế nhưng... mặc dù có thấy sự cực đoan của hắn là sai, nhưng khi thực sự có một người đàn ông vì mình mà từ bỏ mạng sống, nói trong lòng không cảm động vì quá kinh ngạc là giả.
Giọng hệ thống lạnh lùng vang lên:
"Rút chọn kịch bản bắt đầu."
"Ấy, đợi đã! Hệ thống chủ!"
Quanh người Phong Quang hiện lên các kịch bản, cô nói:
"Ta còn chưa bảo bắt đầu mà!"
Đột nhiên, cô cảm thấy trong đầu mình xẹt qua một dòng điện, vốn dĩ còn chút cảm xúc vấn vương với Âu Tuân, lúc này khi nghĩ về người đó cũng chỉ giống như nghĩ đến một người lạ không hề quan trọng. Phong Quang biết, đó là vì tình cảm của mình vừa bị xóa sạch.
Nhưng trong lòng cô thấy rất nghi hoặc, lúc trước Hệ thống chủ sẽ không trực tiếp tiến hành xóa bỏ tình cảm của cô khi chưa nói năng gì, dù sao nó cũng sẽ báo trước một tiếng.
Cả lần rút chọn kịch bản này cũng vậy, Hệ thống trực tiếp quyết định bắt đầu. Mặc dù nghỉ ngờ nhưng vẫn phải làm nhiệm vụ, hơn nữa điểm tích lũy giờ đã được 89 điểm, sắp tích đủ 100 điểm đến nơi rồi.
Phong Quang tùy ý chọn một quyển sách, tên trên bìa dần hiện ra:
"Độc Y Tiên Tử: giáo chủ quá khó bám".
Đây là một bộ truyện giang hồ, nữ chính tên Quan Duyệt Duyệt. Quan Duyệt Duyệt vốn là người hiện đại, sau lần xuyên không bỗng trở thành cô nhi. May mà được độc y thánh quân danh tiếng lẫy lừng nhặt về nuôi dạy y thuật và độc thuật.
Lúc mười sáu tuổi, nàng vụng trộm trốn ra khỏi cốc đi phiêu bạt giang hồ, quen biết với hết mỹ nam này đến mỹ nam khác, trong quá trình đó còn quen được người quan trọng nhất là nam chính, giáo chủ Ma giáo Nam Cung Lv. Phong Quang vui mừng nghĩ bụng, thân phận của mình là đại tiểu thư Chiết Kiếm Lâu là danh môn chính phái, vị hôn phu của cô là võ lâm minh chủ Dịch Vô Thương, rốt cuộc cũng không bị sắp xếp làm vị hôn thê của nam chính nữa.
Nhưng niềm vui ngắn ngủi chẳng được bao lâu, sau khi tiếp thu hết tất cả kịch bản, cô cạn lời luôn.
Bởi lẽ võ lâm minh chủ chính là giáo chủ ma giáo, còn nam phụ lại là sư phụ của Quan Duyệt Duyệt. Hố to!
Phong Quang suýt thì ném quyển sách trong tay đi. Cô an ủi bản thân, phải bình tĩnh, chẳng phải thông lệ là như thế sao, có lúc nào cô không trở thành vị hôn thê của nam chính sao? Đợi cảm xúc ổn định lại, cô nói:
"Nhiệm vụ bắt đầu."
Vùng sông nước Giang Nam trù phú, nuôi dưỡng nên những nét tuyệt vời của con người, vì vậy mới có người nói Giang Nam sản sinh ra nhiều mỹ nhân.
Và nếu hỏi mỹ nhân nổi tiếng nhất ở Giang Nam là ai, người dân nơi đây đều có chung câu trả lời là đại tiểu thư của Chiết Kiếm Lâu. Nếu hỏi người khó hầu hạ nhất Giang Nam là ai, vậy thì người Giang Nam đều sẽ đáp, đó là đại tiểu thư của Chiết Kiếm Lâu.
Chiết Kiếm Lâu là nơi như thế nào? Chiết Kiếm Lâu đã có lịch sử hàng trăm năm ở Giang Nam, là nơi rèn đúc ra những binh khí tốt nhất.
Nếu muốn có danh vọng tốt ở Giang Nam, bảy phần phải dựa vào bản lĩnh, ba phần dựa vào binh khí.
Không khó để tưởng tượng, các cao thủ quyết đấu thực lực mà ngang với nhau thắng thua chính là ở binh khí. Nếu lúc quyết chiến, khi đỡ một chiều của kẻ địch, binh khí đột nhiên bị gãy, khiến cho kiếm đối phương chém thẳng một nhát lên thân mình, thử nói xem thua kiểu này có oan uổng không?
Thế nên cứ hễ là người hành tẩu giang hồ, đều mong muốn có được binh khí tốt, mà những binh khí tốt nhất lại do chính Chiết Kiếm Lâu chế tạo.
Mỗi năm Chiết Kiếm Lâu đều bán ra hàng trăm loại vũ khí cho các hiệp Sĩ hành tẩu, cũng vì vậy, Chiết Kiếm Lâu mới có danh vọng cao như thế trong chốn giang hồ. Ai dám đắc tội với đại lý vũ khí chứ?
Chiết Kiếm Lâu nổi tiếng, đại tiểu thư của Chiết Kiếm Lâu cũng nổi tiếng không kém. Lâu chủ Hạ Triều chỉ có một nữ nhỉ duy nhất, đương nhiên phải cưng chiều lên tận trời, trên thực tế đúng là như vậy. ngược coi trời bằng vung.
Thế nhưng gần đây có tin đồn rằng, đại tiểu thư coi trời bằng vung kia của Chiết Kiếm Lâu bị trúng độc.
Nghe nói sau khi Võ lâm minh chủ đưa Độc y tiên tử ranh ma cổ quái vào Chiết Kiếm Lâu, Hạ Phong Quang liền bị người ta hạ độc.
Mà ai cũng biết Võ lâm minh chủ Dịch Vô Thương là vị hôn phu của Hạ Phong Quang nhưng gần đây có mối quan hệ không rõ ràng với vị Độc y Tiên tử Quan Duyệt Duyệt này, lại liên tưởng đến thuật y - độc hiếm người sánh bằng của Quan Duyệt Duyệt...
Mấy việc này khiến mọi người không thể không suy diễn lung tung. Nhưng cho dù độc này do ai hạ, Hạ Phong Quang trúng độc quả thực là một việc khiến người ta vui sướng hết mức. Tuy nhiên, cũng có người dốc sức cứu Phong Quang.
Ngoài cửa Cố Nhân Cốc, Hạ Triều sốt ruột đi qua đi lại, ông đang đợi người trong cốc hồi đáp.
Phong Quang đứng dưới bóng cây, mang mạng che mặt khiến cô thấy hơi nóng nhưng cô không thể bỏ xuống, bởi khuôn mặt vốn dĩ hoa nhường nguyệt thẹn kia nay mọc đày nốt ban đỏ.
Đừng nói là người khác, ngay đến bản thân cô vừa liếc nhìn cũng phải giật mình thảng thốt. Hạ Triều đi qua đi lại nhiều đến mức cô chóng hết cả mặt:
"Cha, cha không đứng im một chỗ được sao? Đi tới đi lui cha không thấy mệt à?"
"Con nói gì đó!"
Hạ Triều vỗ lên đỉnh đầu cô:
"Cha còn không phải vì con nên mới cuống lên như thế sao? Tiết Nhiễm được xưng là Độc y thánh quân, mỗi năm có vô vàn người đến cầu hắn chữa bệnh, chỉ sợ dù năm đó cha với hắn có chút giao tình, hắn cũng sẽ không đáp ứng giải độc cho con."
Cô nói bất cần:
"Không giải được thì thôi, dù sao cha có nhiều tiền như thế, cho dù con không xuất giá được cũng không lo chết đói."
Phong Quang vốn tưởng cha mình sẽ giận đùng đùng vỗ tiếp lên đầu cô nhưng không ngờ ông bỗng đột nhiên lắc đầu thở dài.
"Cha... cha sao thế?"
Cô thấy cha mình phản ứng hơi sai sai. Ánh mắt Hạ Triều thâm sâu:
"Phong Quang, cha còn có thể bảo vệ con được bao lâu nữa đâu? Nếu hiện tại Dịch Vô Thương thay đổi tình cảm với con, cha chỉ sợ không chừng ngày nào đó hẳn sẽ đòi thoái hôn, nếu như thế sao cha có thể yên tâm về tương lai của con được chứ."
"Cha, bỗng dưng cha nói cái gì vậy?"
Hạ Triều còn định mở miệng nói thêm thì người đi thông báo trong cốc đã đi ra. Hạ Triều không kịp trả lời câu hỏi của Phong Quang, cuống cuồng hỏi người kia:
"Tiết thần y trả lời như thế nào?"
"Sư phụ nói mời Hạ tiểu thư vào trong, người sẽ dành một tháng trị khỏi cho Hạ tiểu thư."
Người nói chuyện là một thiếu niên tầm mười hai, mười ba tuổi, dáng dấp thanh tú, diện mạo mang nhiều nét mềm mại nữ tính. Thêm vài năm nữa chỉ sợ cũng trở thành một lang quân mỹ mạo thu hút biết bao trái tim thầm thương nhớ trộm của các nữ tử.
Tảng đá trong lòng Hạ Triều rốt cuộc cũng rơi xuống, ông nhìn nữ nhỉ của mình:
"Phong Quang, nhớ kỹ, ở trong cốc con nhất định không được giở thói bướng binh. Cố Nhân Cốc không giống Chiết Kiếm Lâu, nếu con không giữ chừng mực, sẽ bị người ta đuổi ra đó."
"Cha, câu này của cha là ý gì? Cha không đi vào cùng con sao?"
"Tiết thần y đã nói chỉ cho con vào, tức là chỉ mình con vào được thôi. Một tháng tới ở trong cốc, con tuyệt đối không được gây chuyện, biết chưa?"
Cảm giác kỳ quái trong lòng Phong Quang càng lớn hơn nhưng cô không thể tìm ra điểm gì khác lạ cả, bởi Hạ Triều quả thực chỉ đang hết lòng dạy dỗ con gái mà thôi. Cô gật gật đầu:
"Con biết rồi, cha yên tâm đi."
Thiếu niên nói:
"Hạ tiểu thư, mời đi theo ta."
"Cha... Vậy con đi đây."
Ánh mắt Hạ Triều đầy hiền từ:
"Đi đi."
Phong Quang theo sau thiếu niên, trước khi chuẩn bị vào cốc, cô quay Thấy cô quay đầu, Hạ Triều lại vẫy tay với cô:
"Đi mau đi."
"Cha, con sẽ nhớ cha lắm."
Cô nói vọng lại một câu, sau đó đi theo thiếu niên đầu không ngoảnh lại nữa.