Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mau Xuyên Công Lược Nữ Xứng Có Độc

Chương 96: Công lược độc y thánh quân

Chương 96: Công lược độc y thánh quân


Tiết Nhiễm đứng ở cửa, cửa không đóng nhưng chưa có sự đồng ý của chủ nhân căn phòng, hắn không thể tự tiện tiến vào, đó gọi là lễ nghĩa cơ bản.

Phong Quang ngoái đầu bảo:

"Tiết thần y, mời vào."

Lúc này Tiết Nhiễm mới bước vào trong, đi tới bên cạnh Phong Quang:

"Hạ tiểu thư đang nhìn gì thế?"

"Ta đang nhìn người." Ánh mắt cô nhìn ra phố.

Tiết Nhiễm nhìn theo:

"Quan sát cuộc sống của mọi người ư?"

Trên phố có nam có nữ, có già có trẻ, có sạp hàng đang rao bán và cả những người đi đường với muôn hình vạn trạng... Chỉ một khung cảnh nhỏ trống qua cửa sổ nhưng đã thể hiện tất cả những gì có trên đời này.

Phong Quang cười đáp:

"Quả nhiên là Tiết thần y biết nói chuyện, như ta chỉ biết nói là người mà thôi, qua lời nói của ngài lại biến thành quan sát cuộc sống của mọi người khiến tầng lớp ý nghĩa khác hẳn đi."

"Hạ tiểu thư quá khen rồi."

Thấy vẻ mặt thư thái của cô, Tiết Nhiễm cũng mỉm cười:

"Ta còn đang lo Hạ tiểu thư không thích nơi này, vì dù sao đây cũng là khách điểm nhỏ, ăn ngủ không thể so với Chiết Kiếm Lâu, giờ thấy Hạ tiểu thư vẫn ổn, ta yên tâm được rồi."

"Đi ra ngoài sao có thể chú trọng nhiều tiểu tiết thế được, ngài đừng nghĩ ta là đại tiểu thư Chiết Kiếm Lâu thì không biết gì, ta chịu khổ giỏi lắm đói"

"Hạ tiểu thư chịu khổ (1) xong, vẫn phải kèm ngay một miếng bánh hoa quế đấy thôi?"

Phong Quang xấu hổ đáp:

"Chịu khổ kiểu đó không giống với chịu khổ mà ngài bảo!"

Thấy trong mắt hắn luôn lộ ra ý cười nhàn nhạt, cô biết ngay hắn đang trêu hoc mình: hèn bĩu môi khôn naoan đổi chủ đề: "Thanh Ngọc đâu?"

"Thanh Ngọc đang sắp xếp hành lý tiền bạc."

Cô cảm thán:

"Thằng nhóc Thanh Ngọc này về sau nhất định sẽ trở thành nam nhân chuyên lo việc nhà mất."

"Nếu không phải tại ta không biết làm mấy việc vặt linh tinh này..."

Tiết Nhiễm hơi xấu hổ. Hắn cũng không muốn để một đứa trẻ như Thanh Ngọc làm những chuyện như thế, nhưng mỗi lần hắn nấu cơm đều tiện tay cho ít được liệu vào theo thói quen. Sau này, khi Thanh Ngọc cao hơn bàn bếp nấu ăn, cậu nhóc liền tuyệt đối không chịu để Tiết Nhiễm vào bếp nữa.

Lại có một lần Tiết Nhiễm ra ngoài một chuyến cho bọn giả dạng ăn mày hết sạch sành sanh chỗ tiền trên người, Thanh Ngọc bèn chủ động xin được quản lý tiền nong. Nói tóm lại, thực ra Tiết Nhiễm là một người sống khá ngớ ngẩn, nói bảo hắn chăm sóc Thanh Ngọc, không bằng nói Thanh Ngọc mới là người chăm sóc hắn.

Để Tiết Nhiễm không thấy bối rối, Phong Quang nhanh trí chuyển đề tài tiếp:

"Thần y tới để châm cứu cho ta sao?"

"Đúng vậy, mời Hạ tiểu thư ngồi xuống."

Phong Quang ngồi trên ghế:

"Sau đó thì sao?"

"Mời... Hạ tiểu thư vén tay áo cánh tay bên trái lên."

Hắn ngồi cạnh cô, nói câu này ra mà như vừa trải qua khảo nghiệm lớn lắm. Phong Quang hỏi hắn:

"Chỉ cần lộ cánh tay thôi sao?"

Này... Câu này của cô nương nghe như còn muốn lộ nhiều chỗ hơn nữa hả! Tiết Nhiễm xếp một hàng châm lên mặt bàn, nói chắc chắn:

"Chỉ cần lộ cánh tay."

Tốt, không chủ động sàm sỡ phụ nữ, không hổ là người đàn ông mà cô coi trọng, mặc dù như vậy khiến cô hơi tiếc nuối... Phong Quang cuộn tay áo lên, cánh tay trắng nõn như ngọc bích lộ ra trong không khí, Tiết Nhiễm phải đặt tay lên cổ tay cô để cố định mà chần chừ mãi không hạ tay xuống được. Hình như hắn có điều cố ky. Phong Quang đợi vài giây, thấy tay hắn chuẩn bị hạ xuống, lại nhấc lên, sắp hạ xuống, lại nhấc lên. Cô chậc mêt tiếnna. nahĩ buna eao tên naếc này lai ^á thể đơn thuần đến mức nàv chứ.

Phong Quang chủ động kéo tay hắn đặt lên tay mình:

"Tiết thần y, ngài là đại phu, ta là bệnh nhân, không cần cố ky điều gì."

"Phải..."

Một câu của cô khiến mắt Tiết Nhiễm sáng bừng lên, một tay hắn nắm lấy cổ tay cô, đề phòng trường hợp cô động đậy, tay còn lại lấy ra một cây ngân châm, cắm vào huyệt đạo trên cánh tay cô.

Phong Quang hỏi thăm dò một câu:

"Tiết thần y, chẳng lẽ ngài là trai Tân?"

Ngân châm cắm lệch."Aaaaaa!!!!" Một tiếng kêu như giết heo vang lên, Thanh Ngọc ở phòng bên đang sắp xếp tay nải, phải bịt tai lại.

Tối hôm đó, thiếu nữ bị thương ôm lấy cánh tay khóc đúng một canh giờ, dù Tiết Nhiễm có xin lỗi bồi thường kiểu gì, cô vẫn khóc gào kêu đau. Mặc dù thực ra gặp phải chuyện này hoàn toàn do cô tự làm tự chịu. Hơn nữa cái cô gọi là "bị thương" cũng chỉ là thêm một vết đỏ chảy máu trên cánh tay và chỗ đó vừa chảy ra một giọt máu đã được thần y danh tiếng lẫy lừng dùng kim sang được thượng hạng cầm máu luôn...

Sau khi biết tường tận câu chuyện, Thanh Ngọc biến từ lo lắng thành không biết nói gì. Lúc nghe thấy tiếng kêu kia, cậu ta còn tưởng Phong Quang bị làm sao, kết quả chỉ có chút đau đớn nhỏ xíu đó mà cô nàng đã kêu gào ầm "Không phải chỉ bị kim châm có xíu thôi sao? Có gì mà ghê gớm?"

"Hu! Đau quá!" Cô còn đang đeo mạng che trên mặt nên chỉ lộ ra một đôi mắt đang rơi lệ.

Ngũ quan của cô vốn rất đẹp, nếu không cũng chẳng có danh hiệu "Giang Nam đệ nhất mỹ nhân". Lúc này chỉ lộ ra một đôi ngươi mông lung đẫm lệ, lúc rơi nước mắt khiến người ta có cảm giác thấy mà thương.

Thanh Ngọc bỗng nhiên cảm thấy chưa biết chừng nữ nhân mặt dày này thực ra trông cũng rất xinh đẹp, song khi nghe Phong Quang liên tục kêu đau, cậu ta đã mất hết cảm tình với cô.

Thanh Ngọc bỏ lại sư phụ của mình với một ánh mắt lực bất tòng tâm rồi trở về phòng.

"Hạ tiểu thư, là ta không tốt, tiểu thư đừng khóc nữa."

Tiết Nhiễm vốn đã bế tắc với cô, bây giờ cô khóc hắn càng không biết phải làm sao. Phong Quang quệt nước mắt:

"Ta vốn sợ đau, ngài còn lấy cái thứ đồ dài như thế để đâm ta! Ngài Câu này... rõ ràng đang mô tả lại sự việc cô bị kim châm, sao nghe lại có vẻ đen tối như thế?

Tiết Nhiễm không rõ có chỗ nào đen tối nhưng trực giác hẳn thấy không đúng, thế nên hẳn im lặng một giây:

"Ta rất xin lỗi. Hạ tiểu thư yên tâm, thuốc của ta sẽ không để lại bất kỳ vết sẹo nào trên người tiểu thư đầu."

Hắn sớm biết bản thân mình không đối phó nổi với tiếng khóc của người khác, nếu không cũng không bị người ngoài đặt cho danh hiệu "thần long thấy đầu không thấy đuôi", ru rú trong cốc... Tuy nhiên, hôm nay hắn phát hiện, tiếng khóc của thiếu nữ trước mặt còn khiến hắn đau đầu hơn. Rõ là hắn có thể lập tức dùng khinh công bay mất ngay khi thấy đau đầu nhưng với Phong Quang hắn thật sự không thể vứt cô ở lại như thế.

"Hạ tiểu thư, cầu xin tiểu thư đừng khóc nữa. Ta đồng ý làm bất cứ chuyện gì ta có thể làm được để bồi tội với tiểu thư."

Phong Quang nghẹn ngào nói:

"Thật chứ?"

"Thật."

"Vậy ngài ôm ta đi."

Cô ngừng khóc cực nhanh, ngoại trừ vệt nước mắt trên mặt, thái độ của cô bây giờ hoàn toàn không giống như vừa mới khóc xong.

Tiết Nhiễm: "...."

"Ngài không đồng ý?" Mắt cô lại rưng rưng, có xu thế chuẩn bị gào khóc tiếp.

Tiết Nhiễm thở dài não nề, vươn người mở rộng vòng tay. Phong Quang thấy thế lập tức cười tươi nhào vào lòng hắn với lực khá mạnh.

Tiết Nhiễm bị cô nhào tới lùi ra sau một bước, mà sau lưng hắn chính là giường, chân bị đụng vào cạnh giường, người hắn không vững, đổ nhào xuống. Ôi... Tình huống bây giờ, một lời khó mà nói hết. Phong Quang đang nằm đè lên người hắn, đầu cọ cọ vào lồng ngực hắn với tâm trạng vô cùng vui vẻ. Tay cô ôm chặt lấy eo hắn, nhìn có vẻ không hề có ý định leo xuống.

Tiết Nhiễm khẽ đẩy nhưng Phong Quang không chịu đứng lên:

"Hạ tiểu thư... điều kiện tiểu thư nói ta đã làm xong rồi."

"Ừ, đúng vậy."

"Thế nên..."

"Suyt..." Phong Quang ngẩng đầu, một tay bịt miệng hẳn, khuôn mặt yêu hấp dẫn đến mức không nói nên lời.

Cô trầm giọng mang theo sự dụ hoặc vô biên:

"Thời khắc này, dùng thân thể cảm nhận là được."

x‡#X##xkx**

(1) Ý của Hạ Phong Quang là chịu khổ sở, còn ý của Tiết Nhiễm là uống thuốc đắng.

Quyển 6 -


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch