Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi

Chương 169:

Chương 169:





Cờ chiêu hồn đã bị hủy, tất cả những đầu lâu xương khô đều biến mất theo, khu vườn nhỏ lần nữa khôi phục ánh sáng trước đó.

Không biết Hoắc Trầm Lệnh đã đến lúc nào, lúc này đang lao về phía Tể Tể ngay khi trận pháp vừa biến mất.

"Tể Tể!"

Ông vừa mới chạy được hai bước, thì đã bị Tống Kiều đang ngã trên mặt đất nôn máu, một phát bắt được mắt cá chân của ông.

Tống Kiều trong mắt tràn đầy hận ý, lại bỗng nhiên khẽ cười.

"Hoắc Trầm Lệnh! Tao dù chết, cũng muốn lôi kéo mày làm đệm lưng!"

****5:

Trần Kiến Đào đang ở cách đó không xa, ông ta đã nhắm chuẩn vào vị trí của Tống Kiều ngay khi cờ chiêu hồn bể nát.

Chỉ là không nghĩ tới tốc độ của Hoắc Trầm Lệnh lại nhanh như vậy, ông ấy còn chưa kịp làm gì Tống Kiều thì Hoắc Trầm Lệnh đã xông vào rồi.

Cùng lúc đó, ba người là ông nội Bách, Hoắc Tư Tước cùng Hoắc Tư Thần cũng vọt tới.

Trần Kiến Đào da đầu căng lên, bất chấp thân thể còn chưa khỏi hẳn đã nhanh chóng ra tay.

Ông ấy vừa mới bắt đầu kết ấn, thì Tống Kiều bỗng nhiên phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết.

"A a a a!!!"

Mọi người ai cũng sửng sờ nhìn sang.

Thấy Tống Kiều nằm trên mặt đất đang đánh về phía Hoắc Trầm Lệnh, sau đó thì Hoắc Trầm Lệnh lại chẳng có chuyện gì, mà ngược lại chính ông ta thì bị một lực lượng vô hình đẩy bay ra ngoài.

Phương hướng chính là phía Trần Kiến Đào.

Trần Kiến Đào hoàn thành kết ấn ngay lúc Tống Kiều bay tới, trong nháy mắt đã dùng thuật pháp khống chế ông ta.

Không có cách nào trốn thoát, càng không có cách nào tự mình hại mình.

Nhưng điều mà Trần Kiến Đào không nghĩ tới là Tống Kiều cứ như vậy mà biến mất ngay tại chỗ.

Tống Kiều có thể luyện chế ra cờ chiêu hồn chứng minh ông ta luôn sử dụng bàng môn tà đạo, trên tay đã giết hại không ít người.

Loại người có lòng dạ độc ác, luyện chế cờ chiêu hồn chính là lấy quỷ nuôi quỷ. Người xấu xa tàn nhẫn như vậy không có khả năng không để lại đường rút lui cho mình.

Nhưng khi Trần Kiến Đào ngồi xổm xuống xem xét tìm kiếm thì thấy khí tức của Tống Kiều đã hoàn toàn biến mất.

Không chỉ như vậy, lúc ông ấy tìm kiếm hồn phách thì phát hiện hồn phách của Tống Kiều đã rời khỏi thân thể.

Thật kỳ lạ!

Đây chính là một người sống sờ sờ, thi thể còn nóng hổi, hồn phách rời khỏi thân thể cũng có thể hiểu, có thể là do nhân viên dẫn hồn của địa phủ đã đến từ sớm, trực tiếp dẫn hồn phách đi.

Nhưng bằng năng lực của mình thế mà không có phát giác được một chút âm khí nào, thậm chí xung quanh cũng không có kết giới.

Điều này có nghĩa là gì?

Nghĩa là không có nhân viên dẫn hồn của Địa Phủ tới dẫn đi!

Trần Kiến Đào: "......"

Luật của Địa Phủ cải cách rồi sao?

Cũng không cần nhân viên dẫn hồn nữa?

Sau khi con người chết đi, hồn phách trực tiếp đi thẳng tới Địa Phủ chỉ trong vài giây?

Nếu không vì sao trong vòng bán kính mười mét, ôn cũng không thấy được hồn phách của Tống Kiều?

Hoặc là...... hồn phách của Tống Kiều đã ẩn nấp rồi?

Nghĩ tới đây, Trần Kiến Đào trở nên cảnh giác.

Dựa theo tính tình âm độc tàn nhẫn của Tống Kiều, nhất định sẽ để lại kế hoạch rút lui cho mình.

Mà hiện tại ông ta đã biến mất, không thấy hồn phách chính là cách mà ông ta đã chuẩn bị cho bản thân mình.

Ông ta tu luyện bàng môn tà đạo, khó đảm bảo sau khi chết sẽ không biến thành quỷ mà tu luyện tiếp.

Trần Kiến Đào cũng không biết, hồn phách Tống Kiều mà ông đang tìm kiếm, ngay lúc Tống Kiều tử vong đã bị vương lệnh nho nhỏ trong mi tâm của Tể Tể hút vào.

Bé cũng không kịp phản ứng, trong nháy mắt ông ta đã bị chuyển đến Địa Phủ.

Minh Vương luôn bận bịu công việc, vẫn ở trạng thái là một màn sương đen nồng đậm, uy áp nặng nề đáng thẳng đến Tống Kiều làm cho ông ta tê liệt ngã trên mặt đất.

Một giọng nói trầm thấp khàn khàn đầy sát khí truyền ra từ trong màn sương đen.

"Ông có ý đồ giết hại con gái của bản tọa?"

Tống Kiều: "...... Hả?"

Ông ta nhìn xung quanh, lúc này mới phát hiện dường như bản thân đã đến Minh Vương Điện của Địa Phủ.

Ông ta đã chết?

Chết như thế nào?

Minh Vương được bao bọc bên trong màn sương đen đã vươn ra một bàn tay vô hình, nhẹ nhàng vung lên.

Hình ảnh cuối cùng khi còn sống trong cuộc đời của Tống Kiều được chiếu trước mặt ông ta, giống như hình chiếu hiện đại của thế giới loài người.

Tống Kiều: "......"

Ông ta vậy mà...... Chết bởi Hoắc Trầm Lệnh!

Đúng!

Ông ta nhớ ra rồi.

Lúc ấy ông ta đã nghĩ đến việc lôi kéo Hoắc Trầm Lệnh chết cùng, nhưng không nghĩ tới ông ta đánh cược sai rồi, kết quả lúc chạm đến người của Hoắc Trầm Lệnh thì đã bị một cỗ năng lượng mạnh mẽ đánh trả lại khiến ông ta bay ra ngoài như rác rưởi.

Té ngã xuống đất, trong nháy mắt đã tử vong tại chỗ.

Bất lực đến tột cùng!

------------------------------










trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch