Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi

Chương 189:

Chương 189:





Tâm tình lo lắng vừa rồi giống như chỉ là ảo giác.

"Tể Tể rất lợi hại! Em tin tưởng những ma quỷ ngoài kia đều không phải là đối thủ của con bé!"

Hoắc Trầm Huy: "......"

Không phải chứ!

Em trai, có phải là em quá tự phụ rồi không?

Nếu như đơn thuần chỉ là bối cảnh gia đình hay chuyện đại loại có liên quan đến kiểu như thế thì Tể Tể có thể lên trời cũng được!

Dù sao thì bé chính là bảo bối trên tay của người nắm quyền của gia tộc nhà họ Hoắc, còn là công chúa nhỏ duy nhất, với bộ dáng cưng chiều con gái như bây giờ của em trai thì đừng nói là lên trời, lên mặt trăng cũng đều được.

Nhưng đây là thế giới của yêu ma quỷ quái nha.

Cho dù là ông còn khó tiếp nhận.

Đây là sự thật.

Hoắc Trầm Huy cố gắng sắp xếp lại từ ngữ, lúc này mới chậm rãi nói chuyện.

"Trầm Lệnh, tất cả chúng ta đều rất thích Tể Tể, cũng biết Tể Tể vô cùng lợi hại, nhưng...... Dù sao thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, núi cao còn có núi cao hơn."

Hoắc Trầm Lệnh thần sắc đạm mạc, thái độ lại rất bá đạo.

"Chuyện nhỏ ở nhân gian, chỉ cần Tể Tể muốn, hoàn toàn có thể quét ngang! Về phần chuyện ma quỷ...... Trước mắt, đại đội trưởng Trần Kiến Đào của cơ quan ngành đặc biệt còn nhìn không thấu Tể Tể, thực lực của con bé còn ở trên người này, em có cái gì cần lo lắng đây?"

Hoắc Trầm Huy: "...... Thực lực của Trần Kiến Đào...... Còn không bằng Tể Tể?"

Hoắc Trầm Lệnh khẽ nâng cằm, còn có vẻ rất đắc ý.

"Đúng thế!"

Hoắc Trầm Huy: "......"

Hoắc Trầm Huy không lên tiếng nữa nhưng cũng không lập tức rời đi.

Lúc ăn cơm tối, Tể Tể còn đang nằm ngáy o o, người nhà họ Hoắc thay nhau ra trận nhưng vẫn không thể đánh thức bé.

Cuối cùng Hoắc Trầm Lệnh lắc đầu: "Được rồi, để Tể Tể ngủ đi, buổi sáng ngày mai chuẩn bị nhiều đồ ăn ngon một chút."

Hoắc Trầm Huy nhìn thấy như vậy thì quyết định phải chờ bằng được Tể Tể tỉnh lại, ông muốn trò chuyện cùng Tể Tể.

"Trầm Lệnh, buổi tối hôm nay anh sẽ ở lại đây."

Hoắc Trầm Lệnh cũng không nói gì, chỉ gật đầu coi như đồng ý.

Ngược lại Hoắc Tư Cẩn, Hoắc Tư Tước cùng Hoắc Tư Thần, cả ba anh em giống như nhìn thấy mặt trời mọc từ hướng tây.

Hoắc Tư Thần hùng dũng hỏi ông: "Chú không quay về, thím có nghĩ là chú bị cha cháu hãm hại không?"

Khóe miệng Hoắc Trầm Huy giật một cái: "Cháu nói lời ngu ngốc gì vậy? Chú cùng cha các cháu, còn có chú út của mấy đứa, sao có thể tự giết lẫn nhau?"

Hoắc Tư Tước yếu ớt nhắc nhở: "Nhưng mấy năm trước thì sao?"

Thái độ của Hoắc Trầm Huy rất quả quyết: "Bởi vì bị tính kế, nhưng bây giờ thì hết rồi, chú cam đoan với mấy cháu, tuyệt đối sẽ không lại làm ra bất luận điều gì không tốt cho cha các cháu cùng với mấy đứa nữa."

Hoắc Tư Thần thăm dò như một tên trộm: "Chú không có ý định tranh đoạt vị trí điều hành tập đoàn Hoắc thị?"

Hoắc Trầm Huy buồn cười nhìn cậu, nhẹ nhàng lắc đầu.

"Cha của cháu càng thích hợp làm người nắm quyền điều hành tập đoàn Hoắc thị hơn chú, nhà họ Hoắc nằm trong tay của cha cháu sẽ tốt hơn! Về phần chú...... Vẫn thích hợp làm cố vấn luật hơn."

Hoắc Tư Cẩn chỉ ra mấu chốt của vấn đề: "Nhưng thím sẽ không đồng ý."

Hoắc Trầm Huy cũng nghĩ đến việc này, cười càng thêm ôn hòa.

"Vậy để thím ấy đi nỗ lực đi!"

Hoắc Tư Cẩn hoà hoãn lại: "Thím ấy hết làm ầm ĩ rồi ạ?"

Ánh mắt Hoắc Trầm Huy rơi xuống trên người Hoắc Trầm Lệnh: "Nếu như thím của cháu làm ra việc gì thương tổn đến bất cứ người nào của nhà họ Hoắc, các cháu không cần nể mặt chú, cứ dựa theo gia quy mà xử trí!"

Hoắc Tư Cẩn cười cười với chú hai, sau đó cúi đầu ăn cơm.

Hoắc Tư Thần còn muốn nói điều gì đó, Hoắc Trầm Lệnh đã khẽ lên tiếng.

"Ăn cơm."

"Vâng ạ!"

......

Tể Tể bị đói quá nên đã tỉnh lại.

Đôi mắt to của bé vừa mới ngủ dậy nên còn hơi ẩm ướt, nhìn vô cùng xinh đẹp, giống như ngọc trai ngâm trong nước, lại càng phát ra ánh sáng long lanh.

Bé nhìn thấy bóng người bên giường có chút mơ hồ.

Giọng nhỏ của bé kêu lên: "Chú hai?"

Hoắc Trầm Huy đã đợi ba tiếng đồng hồ, mới sáu giờ sáng ông đã rời giường đi đến phòng của Tể Tể.

Cũng may lúc đó Hoắc Trầm Lệnh đã rời giường rửa mặt đi tới công ty, nếu không đoán chừng ông cũng không vào được gian phòng này.

"Đúng, là chú hai đây, Tể Tể ngủ ngon không?"

Bé nở một nụ cười thật tươi và ôm lấy cánh tay của chú hai.

Giọng của bé mềm mại, vô cùng ngọt ngào và dễ nghe.

"Tể Tể ngủ ngon, chú hai đến lúc nào thế? Chị An An không khỏe sao?"

Hoắc Trầm Huy kinh ngạc: "Chú hai đã tới được một lúc rồi, sao Tể Tể biết chị An An không khỏe?"

Tể Tể thừa nhận rất dứt khoát.

"Bởi vì hôm qua chị An An đã bị mấy con quỷ dọa sợ, chắc chắn sẽ không ổn."

Hoắc Trầm Huy: "...... Cho nên...... mấy con quỷ kia là......"

------------------------------










trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch