Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi

Chương 199:

Chương 199:





"Đúng!"

......

Có người đưa ra đề nghị, tự nhiên cũng có người bắt đầu kiểm tra thời gian.

Tiếp viên hàng không lập tức gật đầu khẳng định: "Máy bay của chúng ta đã cất cánh được một giờ lẻ bốn phút."

"Vậy đứa nhỏ này nửa giờ trước đã không còn? Thế sao người mẹ lại không phát hiện ra?"

"Đúng vậy, có người làm mẹ nào như vậy không?"

"Thế cuối cùng thì đứa nhỏ này sao lại chết?"

......

Người phụ nữ ôm chặt lấy bé gái, trên khuôn mặt là nước mắt giàn dụa.

"Không đâu! Vừa rồi Nữu Nữu vẫn còn rất tốt, rõ ràng còn có hô hấp, Nữu Nữu không chết, nhất định là cậu kiểm tra sai rồi!"

"Bác sĩ! Còn có bác sĩ khác hay không, mau tới đây đi, mau cứu con của tôi!"

Người phụ nữ bỗng nhiên ôm đứa nhỏ chạy về phía đầu máy bay, ngay lúc bà ta đứng dậy thì bé gái bỗng nhếch môi, trên khuôn mặt mang theo nụ cười càng quỷ dị hơn.

Hoắc Tư Cẩn cùng Hoắc Tư Tước đều nghe được giọng của bé gái kia, nhẹ nhàng thốt ra những lời kinh dị.

"Anh trai, tất cả người trên máy bay này đều chôn cùng các người nha!"

Sau khi bé gái nói xong, màn hình hiển thị lộ trình của máy bay bắt đầu nhấp nháy, một bầu không khí lạnh lẽo và đáng sợ từ người bé gái tràn ra toàn bộ khoang máy bay.

Không đợi Hoắc Tư Cẩn nói chuyện, bé gái lại cười hì hì mở miệng.

"Nhưng nếu mấy người chủ động cho tôi ăn, tôi có thể cân nhắc đến việc bỏ qua, buông tha cho đám người trên máy bay này!"

Hoắc Tư Tước chợt nhớ tới lời nói tối qua của Tể Tể.

Không thể ra cửa, nếu không sẽ có họa sát thân.

Chỉ là không ai trong số họ có thể tưởng tượng được lại là họa sát thân như thế này.

Có người phát hiện máy bay đã trở nên khác thường, bắt đầu hỏi thăm tiếp viên hàng không.

Những vị khách ở đây đều không thấy được thời điểm bé gái lè lưỡi, nhìn chằm chằm Hoắc Tư Cẩn cùng Hoắc Tư Tước, còn tham lam liếm liếm môi.

"Mấy người...... Suy nghĩ kỹ chưa?"

Hoắc Tư Thần vẫn còn đang ngủ, kết quả đã bị tỉnh vì quá lạnh.

Cậu mở mắt ra liền thấy trong khoang âm khí lan tràn, cậu tìm đúng vị trí của anh trai ở phía này rồi chạy tới, kết quả vừa tới thì lại nghe được một con quỷ đang uy hiếp hai người anh của cậu.

“Thứ gì từ đâu tới không biết trời cao đất rộng, cũng dám uy hiếp anh trai của tôi?"

Khuôn mặt bé gái trong nháy mắt trở nên dữ tợn, đột nhiên há cái miệng đỏ tươi rồi lao về phía Hoắc Tư Thần.

"Muốn chết!"

Tể Tể đang nằm trên lưng Hoắc Tư Cẩn được Hoắc Tư Tước đỡ bỗng mở mắt ra, đôi mắt tối đen như mực không có thần sắc, nhưng lại làm cho bé gái đột nhiên lao về phía Hoắc Tư Thần kia dừng lại.

****2:

Trong nháy mắt, tất cả mọi người trên máy bay đã phát hiện ra cảm giác mất trọng lực, tựa như là đang rơi tự do!

Tất cả hành khách hoảng sợ, la hét ầm ĩ cả lên.

"Ủa! Chuyện gì xảy ra?"

"Sao máy bay lại thế này?"

"Vì sao trong khoang lại tối đen như vậy? Sao không mở đèn?"

......

Nhóm tiếp viên hàng không vội vàng trấn an cảm xúc của nhóm hành khách, nhưng máy bay đang hạ xuống rất nhanh, loại cảm giác mất trọng lực này đã dọa tất cả mọi người hoảng sợ mà thét lên.

Thậm chí có tiếp viên bởi vì trấn an hành khách mà ngã ở hành lang.

Cô bé đang nhào về phía Hoắc Tư Thần giống như nhìn thấy cái gì vô cùng đáng sợ, âm khí quanh thân đang bay tứ tán nhanh chóng được thu hồi, ánh đèn không ngừng lấp lóe không còn bị khống chế nữa, cũng ổn định lại.

Tất cả hành khách đang kinh hãi: "......"

Nhìn thấy âm khí đang ở khắp nơi, giống như bị kinh sợ mà nhanh chóng thu lại, còn có quỷ khí âm trầm của bé gái kia bỗng nhiên thu trở về, lại hướng về phía mình cười lấy lòng, Hoắc Tư Cẩn có chút mơ hồ.

Hoắc Tư Tước cũng kinh ngạc.

"Anh, có chuyện gì thế?"

Hoắc Tư Cẩn lắc đầu, chính anh cũng đang căng thần kinh lên để suy nghĩ cách ứng phó như thế nào với chuyện này, dù sao bọn họ cũng chỉ là người bình thường.

Kết quả con quỷ đang tham lam nhìn chằm chằm anh bỗng nhiên dừng lại.

"Anh cũng không biết."

Hoắc Tư Tước di chuyển ánh mắt, thấy Tể Tể đang nằm sấp trên lưng anh trai đã mở mắt.

"Tể Tể, em tỉnh rồi à?"

Hoắc Tư Cẩn, Hoắc Trầm Huy cùng mọi người đều nhìn về phía Tể Tể.

Bé “mở” to đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm bé gái đang được người phụ nữ ôm vào trong ngực, giọng buồn ngủ của bé vang lên.

"Chưa tỉnh ~"

Nói xong hai chữ, bé đang mở mắt lập tức nhắm lại, thậm chí còn có tiếng ngáy nhỏ khò khè.

Người nhà họ Hoắc: "......"

Ánh mắt bé gái kia bỗng nhiên lại thay đổi, biến thành hung ác tham lam giống như trước đó.

Hoắc Tư Cẩn, Hoắc Tư Tước cùng Hoắc Tư Thần đều có thể nhìn thấy rõ ràng: "......"

Hoắc Tư Thần theo bản năng lên tiếng gọi bé: "Tể Tể, thứ quỷ kia bắt nạt anh ba!"

Bé mở mắt lần nữa, vẫn là ánh mắt vô thần, tĩnh mịch lạnh lùng giống như vực sâu.

Bé gái kia lại lần nữa lật mặt, hướng về phía Tể Tể nở nụ cười lấy lòng.

Tể Tể lại nhắm mắt lại.

Bé gái kia lần thứ ba dùng ánh mắt âm trầm tham lam nhìn về phía Hoắc Tư Thần.

Hoắc Tư Thần gào lên một tiếng: "Tể Tể, nó lại muốn bắt nạt anh ba~~~"

Bé mở mắt lần thứ ba, ánh mắt vô thần không có tiêu cự chứa đầy lệ khí.

Cô bé kia nắm chặt tay đến phát ra tiếng kêu nhỏ.

------------------------------










trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch