Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mộc Hương Ký

Chương 6: Muốn hòa ly

Chương 6: Muốn hòa ly

"

Bích Đào như có điều suy nghĩ.

Bạch Mộc Hương là người có tính tình thích thanh tĩnh. Bình thường người nhà họ Bùi cũng không yêu để ý đến nàng nhiều. Hôm nay lại cuối cùng không được thanh tĩnh. Từ Bùi lão phu nhân đến Bùi thái thái, rồi đến các phòng thím, các chị em tỷ muội không ngừng sai người mang lễ vật đến thăm hỏi ân cần. Những hạ nhân này tới, Quan Quan không dám tự mình xử trí, đều phải cáo tri Bạch Mộc Hương một tiếng. Bạch Mộc Hương nhìn những lễ vật đó, dặn Quan Quan cùng những người khác cứ chia nhau ăn những thứ còn lại, riêng những món nàng và Tiểu Tài thích thì lưu lại cho mình.

Quan Quan nào còn tâm trí mà ăn được gì, nàng ta thực sự đau xót đến nỗi trái tim tan nát vạn mảnh. Bạch Mộc Hương và Tiểu Tài không có tấm lòng như vậy. Chủ tớ nhà này quả nhiên không hổ là lũ nhà quê thấp kém bị danh môn Bùi thị khinh thường. Cứ một lòng nghĩ đến việc ăn uống. Cái thái độ vô tình vô nghĩa đó thì khỏi phải nói.

Bạch Mộc Hương bởi vì Bùi Trạng nguyên chiếm phòng ngủ của nàng, vốn dĩ hai người ở riêng, là nàng đã tranh được phòng ngủ. Đã vậy, nàng còn đuổi Bùi Trạng nguyên đến thư phòng. Bởi vì nàng có thói quen ngủ trưa, Bạch Mộc Hương nói với Quan Quan: "Các ngươi đem Bùi Như Ngọc chuyển đến thư phòng dưỡng thương đi, ta cần phải ngủ trưa."

Trong đôi mắt phượng của Quan Quan lộ ra nỗi đau đớn tựa mũi tên xuyên tim. Ánh mắt nàng ta nhìn chằm chằm Bạch Mộc Hương phảng phất Bạch Mộc Hương có thù giết cha, hận đoạt chồng vậy với nàng ta. Nàng ta bi thống vạn phần nấc lên một tiếng, yếu ớt không xương mà quỳ mọp trước mặt Bạch Mộc Hương, dập đầu "phanh phanh", một bên kêu khóc: "Ta van cầu đại nãi nãi, làm ơn hãy rủ lòng thương xót đại gia dù chỉ một chút đi. Đại gia đã thành bộ dạng này, ngài liền rủ lòng từ bi đi!"

Bạch Mộc Hương không sợ kẻ cứng rắn, nhưng thực sự có chút không chịu nổi kiểu dập đầu "phanh phanh" như thế này. Nàng đành phải nhường Tiểu Tài ôm chăn của nàng, tự mình hạ mình đến thư phòng của Bùi Trạng nguyên ngủ trưa. Nguyên bản một nha hoàn khác tên Yểu Yểu còn có chút không vui, cho rằng thư phòng là nơi trọng yếu, không cho phép người tùy tiện ra vào. Bạch Mộc Hương lập tức nói: "Vậy thì để nhà ngươi đại gia lăn ra khỏi phòng ngủ của ta."

Tiểu Tài đem chăn trong tay giao cho một tiểu nha đầu phía sau, phồng chiếc bụng tròn vo, tiến lên một bước, liền dùng một cùi chỏ húc cho Yểu Yểu gầy guộc lảo đảo. Sau đó liền bắt đầu xắn tay áo. Khi cái cánh tay tròn vo của Tiểu Tài lộ ra, Yểu Yểu giận đến nỗi đôi mắt phượng tròn xoe, biết điều mà lui ra một bên cửa lớn thư phòng, vẫn tức giận nói một câu: "Đợi khi đại gia khỏi hẳn, ắt không thể dễ dàng tha thứ chuyện này!"

Bạch Mộc Hương mỉm cười: "Ngươi chi bằng đợi khi nhà ngươi đại gia khỏi hẳn rồi hãy buông lời vô nghĩa này."

Yểu Yểu tức đến ngất đi.

Bạch Mộc Hương đầu tiên là ngủ một giấc trưa thật ngon lành một canh giờ. Tiểu Tài khi múc nước hầu nàng rửa mặt thì bẩm báo rằng: "Lão phu nhân và thái thái bên kia đều sai người truyền lời, mong đại nãi nãi có thời gian thì đến nói chuyện."

"Có gì mà dễ nói chứ. Đơn giản chỉ là hỏi thương thế của Bùi Như Ngọc thế nào thôi. Đã có người phục thị rồi, Quan Quan và Yểu Yểu ở bên cạnh hắn một tấc cũng không rời, hỏi các nàng ấy là được." Bạch Mộc Hương đã hạ quyết tâm. Ông nội hắn là quan nhất phẩm đương triều, Bùi Như Ngọc lại có thể bị Bệ hạ đánh cho ra cái bộ dạng chó má này, lại còn khiến Bùi lão gia tử tức giận đến nỗi xông về nhà trước mà đánh hắn một trận. Có thể thấy được kẻ này đã làm những chuyện tốt lành gì. Đi theo một Trạng nguyên ngu muội đến độ muốn chết như vậy, Bạch Mộc Hương thà rằng tình nguyện hòa ly, độc thân, rồi lại theo tiểu cửu thúc đi làm ăn kiếm sống. Bằng không, lỡ ngày nào bị Bùi Như Ngọc liên lụy đến nỗi tru di tam tộc, chẳng phải lại mất thêm một mạng nhỏ hay sao.

Đã muốn hòa ly thì thái độ của những người đàn bà nhà họ Bùi chẳng còn trọng yếu nữa. Dù sao Bạch Mộc Hương cũng chưa từng cảm thấy thái độ của các nàng có gì quan trọng. Dĩ vãng nàng bất quá là không muốn trước tiên phạm lỗi, khôn khéo mà nhượng bộ theo lẽ phải, theo lễ tiết.





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch