“Vậy còn có thể làm thế nào nữa?” Ngu Yên nói: “Ta không quyền không thế, Điện hạ có thể tùy ý xử trí ta.”
“Đương nhiên là có cách.” Bích Diên vội nói.
“Cách gì?”
Vẻ mặt Bích Diên e thẹn, nhìn ra cửa mấy lần rồi đến gần tai nàng nói nhỏ: “Vương phi và Điện hạ chưa từng ở chung phòng với nhau. Bây giờ ngài ấy đang ở trong nhà, là thời cơ tốt. Buổi tối bảo Hà quản sự sắp xếp một chút.”
Ngu Yên: “…”
“Vương phi.” Ánh mắt của Bích Diên lấp lánh: “Hai người làm phu thê thật thì còn phân biệt với nhau gì nữa. Điện hạ nhất định sẽ không làm khó người.”
Vừa nảy Ngu Yên còn cảm thấy Bích Diên ngây thơ, bây giờ cảm thấy có hơi có lỗi với nàng ấy.
Cái chủ ý, so với lúc nàng mười mấy tuổi thì phóng khoáng hơn nhiều. Đã nói là người xưa đơn thuần đâu rồi?
“Nếu thế nghĩa là các ngươi đã thương lượng cả rồi?” Nàng nhìn Bích Diên, cười như không cười.
Bích Diên nhìn vẻ mặt của nàng, có hơi lúng túng, ấp a ấp úng nói: “Cũng không phải… Vương phi, bọn em đều là vì muốn tốt cho Vương phi.”
Lời này thì Ngu Yên tin.
Lúc nảy nghe Bích Diên miêu tả, nàng biết người hầu trong nhà này bao gồm Hà Hiền và Bích Diên đều người của Đằng phủ đi theo, dưới danh nghĩa Quảng Lăng Vương phi. Vì thế, nàng sống không tốt thì họ cũng phải chịu xui xẻo theo.
“Vương phi.” Bích Diên nhìn nàng, bỗng nhiên nói: “Chẳng lẽ người cảm thấy không xứng với Điện hạ?”
Ngu Yên sửng sốt, giống như nghe thấy chuyện buồn cười nhất thế giới.
Trên weibo nếu có người dám nói câu này, fan của nàng sẽ lập tức nhấn chìm ngay.
“Không xứng?”
Ngu Yên cười lạnh một tiếng: “Chẳng phải chỉ là Quảng Lăng Vương thôi sao, không giấu gì em, nếu ta có ý muốn câu hắn, chỉ động nhẹ ngón tay thôi, hắn sẽ ngoan ngoãn nghe theo ngay.”
Bích Diên kinh ngạc, đôi mắt sáng rỡ: “Thật ư?”
Ngu Yên đang định nói thì đột nhiên bên ngoài có tiếng bước chân truyền đến. Không bao lâu sau, cánh cửa mở ra, không ngờ là Tiêu Hoàn đến.
Hai người đều sửng sốt.
Mặt của Bích Diên bỗng nhiên đỏ ửng lên, cuống quýt hành lễ, nhỏ tiếng nói: “Điện hạ.”
Tiêu Hàn gật đầu, nhìn Ngu Yên.
Bích Diên thức thời mà lui xuống, lúc sắp đi nháy mắt điên cuồng với Ngu Yên.
Ngu Yên nhìn nhưng như không thấy, vẫn ngồi trên sạp, cười với Tiêu Hoàn: “Điện hạ đến rồi à.”
Dáng vẻ yên tâm thoải mái đó giống như đang chờ Tiêu Hoàn bước lên hành lễ thỉnh an.
Nhưng Tiêu Hoàn đã lĩnh giáo rất nhiều hành vi cổ quái và gây sự vô cớ của nàng, so ra thì chuyện hiểu lễ nghi hay không chẳng qua chỉ nhẹ như lông hồng.
Tiêu Hoàn cũng không khách sáo, ngồi xuống một bên của cái sạp, cách nàng một cái bàn.
Ngu Yên nhìn Tiêu Hoàn, bỗng nhiên nhớ ra những điều mà lúc nảy Bích Diên miêu tả về hắn.
Khách quan mà nói, người này có ngoại hình không tệ.
Ngũ quan thanh tú, có thể nói là tinh xảo, nhưng không quá nữ tính. Đường dưới cằm mang theo một chút góc cạnh nhưng không quá dư thừa, có thể nói là hoàn hảo.
Có lẽ là liên quan đến việc ở bên ngoài quanh năm, màu da của hắn không quá trắng trẻo, ngược lại còn tăng thêm mùi vị nam tính một cách tinh tế.
Nếu như ở thế giới của nàng thì tốt rồi.
Ngu Yên không khỏi liên tưởng, An Khởi vẫn luôn tìm nam nghệ sĩ giống như thế. Nếu cô ấy nhìn thấy, nhất định sẽ ký hợp đồng với hắn ngay.
“Vẫn chưa dùng bữa sáng?” Tiêu Hoàn liếc qua cháo và món ăn kèm trên bàn rồi hỏi.
“Đã ăn rồi.” Ngu Yên nói: “Việc ăn uống của ta rất nghiêm khắc, đồ ăn quá nhiều tinh bột và dầu muối, hay được nấu quá lâu đều không ăn. Lúc nảy ta đã ăn một ít trứng gà và rau cải trái cây, đã đủ rồi.”
Tiêu Hoàn: “…”
Hắn nhìn mái tóc hơi vàng của nàng, không định tiếp tục nghe nàng nói mấy lời kỳ lạ nữa , nói: “Cô có chuyện muốn nói với ngươi.”
“Ừ?” Ngu Yên nói: “Mời Điện hạ nói.”
Chuyện Vương phi mất tích nửa năm trước và chuyện người hầu trong nhà này gian dối, cô đều không truy cứu.” Tiêu Hoàn nói: “Sau này, Vương phi có thể yên tâm ở lại trong nhà này.”
Hóa ra là chuyện này, Ngu Yên suy nghĩ một hồi, cũng khá tốt. Dù sao thì hồ hoa sen ở đây, nàng cũng không thể đi xa.
“Đa tạ Điện hạ.” Nàng thật lòng thật dạ nói.
Nhưng có hai chuyện, ta và ngươi phải nói rõ trước.” Tiêu Hoàn tiếp tục nói: “Thứ nhất, Vương phi không được bước ra khỏi nhà này nửa bước. Thứ hai, Vương phi không được nghĩ quẩn nữa.”