Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Một Đêm Thành Hoan: Tổng Tài Tà Ác Xấu Xa

Chương 1: Cần một Ngưu lang (trai bao) (1)

Chương 1: Cần một Ngưu lang (trai bao) (1)



Lâm Phỉ Phỉ bò trên chiếc giường lớn của khách sạn năm sao, trên mặt không hề có vẻ hưởng thụ, mà là do dự.

Rốt cuộc có cần, gọi điện... kêu một “ngưu lang” không?

Sau khi do dự mười phút, cuối cùng Lâm Phỉ Phỉ vẫn nhấn số điện thoại mình đã ghi nhớ trong đầu.

- Xin chào...

Sau khi máy kết nối, Lâm Phỉ Phỉ lại không biết nên nói gì.

Cô gái đầu bên kia điện thoại rất dịu dàng, hỏi thẳng:

- Xin chào, đây là câu lạc bộ Dạ Sắc. Rất vui được phục vụ quý khách. Xin hỏi quý khách cần gì ạ?

- Tôi... cần một... cần...

Giọng Lâm Phỉ Phỉ run rẩy, hai chữ Ngưu lang phía sau, không thể nào nói ra được.

- Chị cần ngưu lang hay chức nữ ạ?

Cô gái đầu bên kia điện thoại dường như thường nhận những cuộc gọi thế này.

- Ngưu... ngưu lang...

Tay Lâm Phỉ Phỉ run rẩy.

- Vâng, xin hỏi giờ quý khách đang ở đâu? Chúng tôi cần địa chỉ cụ thể của chị.

- Khách sạn Dật Lâm... Phòng 518...

- Vâng, khoảng mười phút nữa người của chúng tôi sẽ đến. Cảm ơn chị, chúc chị một đêm vui vẻ, tạm biệt!

Cho đến khi đầu bên kia truyền đến tiếng tút tút cúp máy, Lâm Phỉ Phỉ vẫn còn ngây ngốc cầm điện thoại. Giờ phút này đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng.

Lâm Phỉ Phỉ, mày đang làm gì vậy? Nửa đêm gọi trai bao? Từ lúc nào mày trở nên hoang đường đến như vậy?

Thế nhưng, vừa nghĩ đến gương mặt của hai kẻ Hoắc Minh Lãng và Lâm Tiêu Tiêu, cô hạ quyết tâm, cuối cùng không muốn nhặt điện thoại lên nữa.

Đã từng, hai người này từng là những người thân mà cô yêu nhất yêu nhất trên đời. Một người là vị hôn phu yêu cô hơn năm năm. Một người là em gái ruột cô thương yêu từ nhỏ đến lớn.

Thế nhưng, hôm qua, cô đã không cẩn thận bắt gặp cảnh họ trần truồng điên loạn với nhau. Lúc này, cô luôn sống trong mơ màng mới nhận ra, cô đã ngu xuẩn đến mức luôn bị hai người này phản bội sau lưng.

Hoắc Minh Lãng lấy lý do ngoại tình là vì cô không chịu trao thân cho anh ta.

Nói ra có thể người khác không tin. Cô và Hoắc Minh Lãng yêu nhau năm năm, nhưng cô vẫn giữ được tấm thân xử nữ. Bình thường lúc tình cảm dâng trào, cô cũng chỉ chịu để Hoắc Minh Lãng sờ soạng trên người một chút, chứ không cho anh ta đột phá cánh cửa cuối cùng.

Bởi vì cô là một người phụ nữ có tư tưởng truyền thống. Cô chỉ muốn giữ lần đầu tiên tốt đẹp nhất của mình cho đêm động phòng. Cô chỉ muốn giao cho anh ta một tấm thân hoàn chỉnh trong ngày hạnh phúc nhất của người con gái.

Nhưng không ngờ, nó lại thành ngòi nổ khiến anh ta ngoại tình. Hoặc là, anh ta chỉ đang kiếm cớ.

Nhưng cái cớ này đã kích thích Lâm Phỉ Phỉ.

Cô hận, cô oán. Vì sao làm một cô gái thủ thân như ngọc, mà lại phải nhận kết quả này?

Dựa vào cái gì mà anh ta có thể phong lưu khoái hoạt?

Còn cô thì lại khổ sở giữ gìn tấm thân trinh nữ cho anh ta?

Đàn ông có thể vui vẻ, thì phụ nữ cũng có thể!

Vì vậy, Lâm Phỉ Phỉ đã đưa ra một quyết định to gan nhất trong đời cô: Gọi Ngưu lang!

Nhìn đồng hồ trên tường, mười phút chờ đợi đã trôi qua, nhưng Ngưu lang được gọi vẫn còn chưa xuất hiện.

- Sao vẫn chưa tới...

Lâm Phỉ Phỉ không khỏi thầm thì tự nói.

Lúc này, gò má cô đang nóng phừng phừng, toàn thân phát nhiệt. Vì, để bản thân không lùi bước, ban nãy cô đã tự uống thuốc kích dục.

Lần này, cô thật sự bất chấp rồi.

Lâm Phỉ Phỉ không hề biết, trong lúc cô bất an chờ đợi, cách khách sạn năm sao cao cấp Dật Lâm không xa, đã xảy ra một vụ tai nạn giao thông. Một chàng trai trẻ trung trắng trẻo vượt đèn đỏ, kết quả bị xe tung, nằm hôn mê tại chỗ, đã được đưa đi bệnh viện ngay lập tức.

Trừ bản thân anh chàng thanh tú bị trung kia, chẳng ai biết anh ta chính là Ngưu lang Lâm Phỉ Phỉ đã gọi đến tối nay.

Lại nói bên kia, người tài xế gây ra vụ tai nạn thấy xe mình đụng người khác, không hề có ý định chạy trốn, chỉ bảo người đàn ông ngồi ghế phụ mau đi đi.

Người đàn ông ngồi ở ghế phụ đầu đội mũ lưỡi trai, kéo xuống thấp, đủ để che đi hai phần ba gương mặt, chỉ để lộ chiếc cằm thon dài, khiến người ta phải mơ màng tưởng tượng

Người đàn ông biết thân phận đặc biệt của mình. Đây lại là trung tâm thành phố. Ký giả sẽ nhanh chóng ngửi thấy mùi chạy đến. Cho dù hắn không tung người ta, nhưng chỉ cần hắn ngồi trong chiếc xe này, nếu bị phóng viên chụp được, chẳng biết sẽ viết về hắn như thế nào. Đến sáng mai chắc chắn hắn sẽ được nằm trên tít đầu của tất cả các báo lớn.

Hắn không muốn nhìn thấy kết quả như vậy.

Cho nên, hắn không nói hai lời, kéo thấp mũ lưỡi trai xuống, sau đó xuống xe, chuẩn bị rời đi.

Không ngờ, đã có phóng viên đến viết tin về vụ tai nạn, còn liếc mắt nhìn thấy hắn!

Rơi vào đường cùng, hắn đành trốn vào khách sạn năm sao xa hoa Dật Lâm bên cạnh.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch