Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Một Đêm Thành Hoan: Tổng Tài Tà Ác Xấu Xa

Chương 6: Thật sự cho hắn (2)

Chương 6: Thật sự cho hắn (2)


Lâm Phỉ Phỉ lập tức hóa đá.

Nhìn gương mặt tuấn nhã quen thuộc kia, đầu óc Lâm Phỉ Phỉ lập tức trống rỗng.

Một giây sau, cô đóng phịch cửa một tiếng. Sau đó chui ngay vào trong chăn, che đi cơ thể đang run rẩy kịch liệt.

Hắn... hắn vẫn chưa đi.

Nhận thức này, khiến trái tim nhỏ bé của Lâm Phỉ Phỉ đập kịch liệt. Dường như muốn nhảy thẳng lên cổ họng.

Một lát sau, Sở Tây Hàng khoác áo tắm bước ra, có vẻ muốn đi về phía giường. Lúc này, tiếng chuông cửa vang lên, nhìn qua mắt mèo thì thấy nhân viên phục vụ của khách sạn đem bữa sáng đến.

Sở Tây Hàng mở cửa, bảo nhân viên phục vụ đặt bữa sáng lên bàn.

Sau đó hắn đi đến bên giường, vỗ nhẹ Lâm Phỉ Phỉ đang cố gắng dùng mền che hết toàn thân, dịu dàng nói:

- Bữa sáng đã đến rồi, còn chưa chịu dậy rửa mặt à?

Lâm Phỉ Phỉ lặng lẽ thò đầu ra, không dám nhìn thẳng vào mắt Sở Tây Hàng, dùng tấm mền tơ bao lấy cơ thể xông thẳng vào phòng tắm. Vì cô không mặc quần áo, trần truồng như vậy ngủ cả một đêm.

Nhìn cử chỉ ngượng ngùng đáng yêu này của Lâm Phỉ Phỉ, Sở Tây Hàng không kìm được, cười to đầy sảng khoái.

Lâm Phỉ Phỉ ở trong nhà vệ sinh chỉnh trang, rửa mặt, mười phút sau mới mặc áo tắm màu trắng cẩn thận bước ra.

- Sao lâu vậy, bữa sáng sắp nguội cả rồi. Mau lại đây.

Sở Tây Hàng đi về phía cô, ôm eo cô một cách tự nhiên, sau đó cùng cô đi đến trước bàn. Hắn còn rất lịch sự kéo ghế cho cô, mỉm cười làm tư thế mời ngồi. Ngôn ngữ cử chỉ, đều thể hiện rõ sự cao quý ưu nhã.

Nhìn là biết hắn là một người đàn ông ưu tú có tố chất cao. Lâm Phỉ Phỉ hơi ngây người. Tối qua chỉ thấy hắn dịu dàng biết chăm sóc, không ngờ ở cạnh hắn, lại khiến người ta cảm thấy thoải mái như vậy.

Hai người ngồi đối diện nhau ăn sáng. Lâm Phỉ Phỉ đang định hỏi khi nào thì Sở Tây Hàng đi, không ngờ, Sở Tây Hàng đột nhiên bế ngang người cô, sau đó đi đến chiếc giường lớn cách đó không xa.

- Anh định làm gì?

Tim Lâm Phỉ Phỉ run lên, níu chặt vạt áo tắm của Sở Tây Hàng. Khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ kinh hoảng.

- Đương nhiên là bôi thuốc cho em.

Vừa nói Sở Tây Hàng vừa đặt Lâm Phỉ Phỉ lên chiếc giường lớn êm ái rộng lớn.

- Bôi thuốc gì?

Lâm Phỉ Phỉ vội lui về sau, cô không bị thương, sao phải bôi thuốc.

- Ngoan!

Tay trái Sở Tây Hàng bắt lấy mắt cá chân Lâm Phỉ Phỉ. Tay phải vén vạt áo tắm của Lâm Phỉ Phỉ lên.

Lúc này Lâm Phỉ Phỉ mới hiểu ra, hắn muốn bôi thuốc ở chỗ đó cho cô. Lập tức, cô mắc cỡ đỏ bừng mặt, hận không kiếm được cái lỗ nào để chui vào.

Vội vàng giữ tay phải Sở Tây Hàng. Lâm Phỉ Phỉ khuôn mặt đỏ ửng lắc đầu nguầy nguậy, nhỏ giọng nói:

- Tôi... tự tôi làm được.

- Không! Để anh.

Sở Tây Hàng đưa tay lấy một lọ thuốc ở đầu giường, trên khuôn mặt đẹp trai nở nụ cười xấu xa nhìn vào mắt Lâm Phỉ Phỉ:

- Tối qua sau khi em hôn mê, anh đã bôi thuốc cho em hai lần rồi. Quen việc dễ làm, yên tâm, sẽ không làm em đau đâu.







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch