"Cho dù là họa hồn của Tổ Long, mấy người chúng ta liên thủ, nàng chỉ là một Thần Phàm giả cũng khó lòng địch nổi quần long vây công của ta!" Phạm trưởng lão một hơi hít sâu, quyết định không lỗ mãng đơn đả độc đấu cùng Nam Linh Sa.
Lúc này, Nam Thái Công thấp giọng nói mấy câu bên tai Phạm trưởng lão, điều này khiến sắc mặt Phạm trưởng lão càng khó coi hơn.
"Làm sao có thể, thế gian không có người nào có thể nắm giữ cả hai loại sức mạnh!" Phạm trưởng lão rất nhanh phủ định nói, hắn không tin lời mà Nam Thái Công nói.
Nam Thái Công cũng không nguyện ý tin tưởng.
Nhưng trên thực tế, tận mắt hắn nhìn thấy Nam Linh Sa làm tỉnh lại Long Cốt của Tổ Long ở bên trong vách tường thành bang, đó là một con Cốt Long chân chính.
"Yêu nghiệt, tỷ muội đều là yêu nghiệt, đều là Tà Sát Ma Nữ chuyển thế, không có tư cách sống ở trên vùng đất này!" Phạm trưởng lão cũng không dám nghe tiếp những lời đáng sợ từ miệng của Nam Thái Công nữa.
Nam Thái Công hiểu rõ Nam Linh Sa, cho nên hắn mới có sự e ngại.
Phạm trưởng lão có thù với Lê Vân Tư, hiện tại lại trúng âm mưu của Nam Linh Sa, đương nhiên đã tức sùi đến bọt mép.
Đường đường là người của Tông Cung, chẳng lẽ còn sợ tỷ muội Ma Nữ này? ??
Hôm nay cho nếu bà ta phải chết tại nơi này, Tông Cung tuyệt đối sẽ không buông tha cho các nàng!!
"Linh Sa, thế hệ đi trước như chúng ta thực sự đã có phần cổ hủ, cản trở đại nghiệp Tổ Long thành, bây giờ cũng khó mà cùng các ngươi tranh chấp, chúng ta thật sự đã thua rồi. . . Thái Công ta có thể hướng về tổ tông tuyên thệ, ta sẽ không can thiệp bất luận sự tình gì trong trong tộc nữa, từ đây làm một lão giả thoái ẩn, chỉ muốn an hưởng tuổi già." tiếng nói của Nam Thái Công đã rất suy yếu, hắn muốn mượn điểm thân tình này để Nam Linh Sa cho bản thân mình một con đường sống
"Ta vẽ chiếc quan tài cho ngài, ngài liền có thể an hưởng tuổi già!" Trong mắt Nam Linh Sa lộ ra nét tuyệt tình lạnh lùng.
Khuôn mặt già nua của Nam Thái Công tràn đầy vẻ khủng hoảng, mới vừa rồi còn mang bộ dáng của lão giả bất đắc dĩ, bây giờ lại hiện thân như ác quỷ nhe nanh!
Sự lựa chọn ngay từ đầu đã được đưa ra.
Khu trục, hay là hành quyết.
Nếu Nam Thái Công thật sự thương tiếc tình nghĩa cùng tộc, thương tiếc tình nghĩa huyết mạch, vì sao giữa việc khu trục và hành quyết, lại chọn hành quyết cơ chứ.
Hắn còn có thể sống sót, chỉ nhờ vào linh hồn thâm hậu của Mục Long Sư, chứ không phải là vì hắn đã lưu tình với Lê Vân Tư!
Nhân từ??
Làm sao nhân từ cho được!
Thông đồng với Lăng Tiêu Thành.
Liên hợp Tông cung.
Lê gia Nam thị. . .
Chỉ vì tranh quyền đoạt lợi mà đẩy một người nữ tử vào chỗ chết!
Nếu bọn hắn không làm vậy.
Nam Linh Sa nàng cũng sẽ không trở mặt.
Chỉ là vì lòng người trên thế gian này quá hiểm ác, làm người khác không thể không nổi giận!
Chính bọn hắn là những kẻ đã bức bách, đã làm cho tỷ muội các nàng từ nhỏ đã phải giả vờ bất hòa với nhau, coi nhau như kẻ thù, chỉ có thể âm thầm bảo vệ đối phương.
Tỷ tỷ ở ngoài sáng.
Nàng ở trong tối.
Nhưng những việc mà tỷ tỷ nàng gặp phải, Nam Linh Sa nàng cũng sẽ bị đối xử như vậy, chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Nàng phân xử rất công bằng!
Khu trục, sống.
Hành quyết, thì chết.
Tuyệt đối sẽ không có chút thương hại, Tổ Long thành bang nên sớm bị quét sạch. Nếu như một năm trước các nàng sớm ra tay, tỷ tỷ nàng làm sao phải gặp nạn ở Vĩnh thành? ?
"Ngươi cho rằng cùng bọn ta đọ sức ở nơi này, Lê Vân Tư liền có thể còn sống sao??"
"Hiện tại e rằng nàng ta đã là một thi thể."
"Tông cung Đỗ Thành thiếu chủ bọn ta, mới thật sự là Thiên Mệnh chi tử!"
"Các ngươi chẳng qua chỉ là loại nữ nhân thấp kém phàm tục tầm thường, chỉ có thể thuận theo!!" Phạm trưởng lão gằn giọng cười, nàng tự mình gọi Ngũ Trảo Thiên Long ra.
Nam Linh Sa nhìn đám người còn sống sót nhao nhao gọi Long Thú của mình ra, nàng không lùi bước mà ngược lại còn cất bước đi về phía bầy Long kia, đại điện Thiết Đường chẳng biết từ lúc nào đã bắt đầu lung lay. . .
Toàn bộ phủ đệ Nam thị kỳ lực được bao bọc bởi bức tường thành to lớn, mà tường thành này cũng đang run lắc dữ dội, tường đá cao ngất tưởng chừng giống như sống lại, chính là đã hóa thành một Hồng Hoang Thần thú, đem đại phủ Nam thị vây lại.
"Chớ hoảng sợ, là họa ảnh!" Nam Thái Công cao giọng nói.
Cho dù là nói như thế, nhưng họa ảnh thực sự quá giống như thật, cảm giác tường bang ở hiện tại giống như rồng nhúc nhích, càng cảm giác được thành trì vì nó thức tỉnh mà lay động kịch liệt.
Thần phàm chi lực của Nam Linh Sa đến cả mấy vị cường giả Tông cung mấy vị cường giả đều chưa bao giờ nghe qua, làm sao để chống lại??
Có vẻ như ngay từ đầu, bọn họ đã bị kết án tử hình!
......
......
Hoàng viện Lê gia.
Vắng vẻ thê lương, tựa như chẳng có một ai.
Bốn vị cường giả của Tông cung và Đỗ Thành cùng nhau đi đến đình viện của Lê Vân Tư, người dẫn đường chính là Lê Khổng Hi, có vẻ như nàng đối với hết thảy những chuyện này đều rất ngây thơ, nàng vẫn tưởng rằng Đỗ Thành thật ra chẳng qua chỉ là đại biểu Tông cung đến bái phỏng Lê Vân Tư.
"Qua vùng này là lầu cát đình đài của nữ quyến, là trụ sở của Lê Vân Tư, nàng vẫn luôn luôn một thân một mình , lạnh lùng quái gở, nếu không có chuyện gì, nhóm tỷ muội chúng ta cũng sẽ không chạy đến nơi này, chẳng qua là nghe nói gần đây trong đình viện của Lê Vân Tư xuất hiện một nam nhân, là một thị vệ, gương mặt cũng tuấn tú, nghe đâu chính là cái tên nam tử có quan hệ mờ ám với Lê Vân Tư tên là Chúc Minh Lãng ." Lê Khổng Hi nở nụ cười, tiếp tục nói.
"Chúc Minh Lãng, chẳng lẽ là tên lưu dân Vu Thổ kia sao, tên đê tiện có được vận may trời ban kia??" Đỗ Thành cũng nở nụ cười, nhưng ánh mắt của hắn cũng không có chút ý vui mừng nào, ngược lại mang theo vài phần âm trầm!
"Thiếu chủ, chính là kẻ này, đến lúc đó có thể giao hắn cho ta xử lý hay không?" Lúc này, người nam nhân đang đeo mặt nạ bên cạnh Đỗ Thành nói.
"Đương nhiên có thể, ngược lại mấy vị thúc thúc, một chút nữa sau khi trấn áp được Lê Vân Tư nhớ để nàng ta lưu lại một hơi a, nghe nói dáng người của nàng ta như Thiên Nữ hạ phàm, ta cũng muốn nếm thử xem tư vị ra sao." Đỗ Thành nói.
"Đỗ thiếu chủ, ngài làm sao có thể nói ra lời như vậy, ngài với ta đã có hôn ước rồi mà!" Lê Khổng Hi mặt đỏ tới mang tai nói.
"Đơn giản là như đi dạo thanh lâu, là chuyện của nam nhân, ngươi bày ra bộ dạng ghen tuông như vậy làm gì?" Đỗ Thành nói.
Lê Khổng Hi đã tức giận tới mức cắn răng.
Tên Đỗ Thành này, thực sự đã quá tùy ý liều lĩnh, ngay trước cả thê tử tương lai là nàng cũng không bớt được cái tính dâm dê, thậm chí trước đó ánh mắt đã nhìn chằm chằm màng sa che mặt của Nam Linh Sa nàng còn chưa so đo với hắn, giờ lại còn muốn làm chuyện vô sỉ hạ lưu!!
"Có khí tức của một tên Thần Phàm giả." Lúc này, một nam tử trong bốn vị hùng mạnh của Tông cung nói, người này có chiều cao đến khoa trương, cái trán lồi ra, nếu không phải hắn đang mặc áo, sợ là người ta lại nhầm hắn thành một bộ xương khô giữa tiết trời mùa hạ u ám này mất!
"Còn có khí tức của một tên Mục Long Sư nữa." Người này nói tiếp, dường như hắn ta so với những người khác có khả năng dò xét nhạy bén hơn.
"Đúng là không có các hộ vệ khác, có vẻ như Lê Vân Tư nằm mơ cũng sẽ không nghĩ tới toàn bộ Lê gia đã bỏ rơi nàng ta." Đỗ Thành cảm thấy có ngoài ý muốn nói.
"Ta nhớ rất rõ, sau khi nàng ta rời khỏi vĩnh thành, khí tức đã cực kỳ suy yếu, không biết bây giờ thế nào." Vị nam nhân đeo mặt nạ nói.
"Thần Phàm giả có tâm ma ám kiếp là bình thường, thiếu chủ lát nữa cũng đừng khinh địch, có khả năng thương thế nàng ta đã khôi phục một phần rồi, thực lực hẳn là không thua gì Long chủ." Vị cường giả cao gầy kia lên tiếng.
"Tên Chúc Minh Lãng kia, có thực lực như thế nào?" Lúc này, một tên cường giả Tông Cung khác hỏi.
"Hừ, nhiều nhất cũng là hạ vị Long Tướng cấp, hắn từng bị ta truy sát tận mấy trăm dặm, không có sức đánh trả, hoảng sợ trốn vào trong Thuần Long học viện!" Kẻ đeo mặt nạ tỏ vẻ khinh thường nói.
Vừa nghĩ tới việc Chúc Minh Lãng ấy thế mà lại tiến vào biệt viện của Lê Vân Tư, mặt nạ của người này đã muốn căng nứt.
"Hiện tại sức mạnh của hắn hẳn là đã tăng lên, ta nghe một số người ở Thuần Long học viện nói như vậy." Lúc này đây, Lê Khổng Hi mới mở miệng nói chuyện.
"Tăng lên thì sao chứ, có thể mạnh hơn ta sao? Sau khi trải qua cửu tử nhất sinh ở Cổ Đại Sơn, ta hiện tại đã khác xưa rồi!!" Nam nhân đeo mặt nạ tiếp tục nói.
"Ha ha ha, xem ra ngươi đối với tiểu tử Chúc Minh Lãng kia có oán hận rất sâu, một lát nữa giao hắn cho ngươi đó!!" Đỗ Thành nói.