Bên ngoài biệt viện, nơi Chúc Minh Lãng đứng, băng không bao trùm, trắng xóa và lạnh lẽo, đối lập với cảnh sắc tươi mát ôn hòa bên trong biệt viện, cây cối bên trong xanh ngắt một màu, dường như không bị ảnh hưởng bởi phong ba bão táp ngoài kia, vẫn khẽ khàng đong đưa trong gió.
Lê Vân Tư có chút lo lắng nhìn băng không chi giới bên ngoài viện, từng ngón tay thon dài trắng nõn vô thức nhẹ nhàng nắm chặt, nhưng mỗi một lần cố gắng tập trung tinh thần, trán nàng liền hiện một lớp mồ hôi tinh tế.
Nàng đứng lên, đi về phía cửa, đúng lúc này, một âm thanh từ trong băng không chi giới truyền vào, nhẹ nhàng mà bình thản, nghe không giống như vừa trải qua một trận ác chiến.
“Đừng di chuyển, an tâm ở trong viện, ngoài viện cứ giao cho ta.”
“Ta lo lắng Linh Sa.”
“Há.”
Nương tử của hắn còn biết ngượng ngùng nha.
Từng gặp qua tài năng vẽ tranh của Nam Linh Sa, Chúc Minh Lãng cảm thấy, người nên lo lắng hẳn phải là những người đối địch với Nam Linh Sa mới đúng.
Chúc Minh Lãng lúc trước nghĩ mãi vẫn không hiểu, Lê Vân Tư vì sao khi địa vị chưa vững chắc, lại vẫn luôn muốn điều binh. Nhìn tình thế bây giờ, người tới ám sát chỉ có mấy tên ở Tông Cung, mà không phải toàn bộ cường giả trong thành. . .
Đại khái có thể hiểu, cái gọi là tỷ muội bất hòa trong lời đồn, chỉ để che mắt người đời, quấy nhiễu phán đoán của những người muốn hại Lê Vân Tư.
Đương nhiên, Chúc Minh Lãng cũng chẳng khác gì là Gia Cát Lượng dởm, đến khi mọi việc xảy ra xong rồi mới đoán được chân tướng, ngay từ đầu khi Chúc Minh Lãng nghe những lời đồn thổi kia, hắn vẫn cho là Lê Vân Tư ở Tổ Long Thành Bang, ngoại trừ những binh dưới trước, cơ bản là không hề có ai giúp đỡ cả.
Điều này đến Chúc Minh Lãng cũng tin là thật, càng đừng nói tới những người khác.
Hiện tại sáng tỏ, Chúc Minh Lãng chỉ cảm thấy may mắn trong lòng.
May mắn Nam Linh Sa đứng về phía Lê Vân Tư bên này, nếu không, kể cả Hắc Nha, Thanh Trác đều tấn chức Long Chủ cấp, chỉ sợ cũng không ngăn cản nổi cao thủ toàn thành tiến vào biệt viện này!
“Cẩn thận chút, không địch lại thì cứ lùi về sau, để ta xử lý.” Lê Vân Tư nói vọng ra ngoài.
“Ừm.”
……
Bên ngoài biệt viện, nơi nơi đều là một mảnh phế tích, hố to hố nhỏ ở khắp nơi, gạch đá vụn chất đống xung quanh thể hiện chúng từng là những tòa viện nguy nga tráng lệ như thế nào.
Đỗ Thành cùng tông cung tứ hùng đứng cách đó không xa, bọn họ phẫn nộ nhìn Chúc Minh Lãng cùng Băng Thần Bạch Long.
“Đang nói lời sinh li tử biệt sao, muốn nói gì thì giờ nói luôn đi, ta sợ lát nữa ngươi không còn cơ hội nói nữa đâu!” Đỗ Thành lạnh giọng nói, hắn dọc theo tường viện rách nát, đi về phía Chúc Minh Lãng.
Tứ hùng đã triệu hồi ra long thú, bọn chúng có thân hình hùng tráng cao to như một tòa thành, bộ dạng dữ tợn quái dị, nhìn như hung thần thời thượng cổ.
Một người trong đó triệu hoán ra Lôi Côn Thương Long.
Đầu Lôi Côn Thương Long này huyền phù trên không, tựa như một con viễn cổ ma kình, da thịt cứng như cương nham, nửa thân hình chìm trong lôi quang cuồn cuộn, thỉnh thoảng lôi quang đằng sau nó lại bắn ra ngoài một vài tia lửa, tựa như muốn xé rách cả bầu trời. (Note: Kình ngư: cá voi)
Long chủ cấp!
Lôi Côn Thương Long hiển nhiên cũng là sinh vật long chủ cấp, bầu trời trên không chính là sân nhà của nó, chỉ cần bay lên cao, lôi hải trên không sẽ nghe theo lệnh của nó, chỉ cần khẽ động thân, mọi thứ xung quanh liền có thể cuốn lên sóng to gió lớn!!
Mà Đỗ Thành, cũng tuyệt đối không phải hạng người qua loa lấy lệ.
Hắn là một thần phàm giả, thân pháp quỷ mị, có thể bỗng dung biến mất trong đống phế tích này, thỉnh thoảng mới có thể nhìn đến thân ảnh của hắn.
Khoảnh khắc hắn thi triển năng lực thần phàm kia, cả người liền trở nên âm trầm, quỷ dị, toàn thân như bị phủ bởi một tầng sương mù tràn đầy khí tức tử vong, tựa như Hắc Bạch Vô Thường trong truyền thuyết ở Âm tào địa phủ, có thể tự do đi lại trên Dương Gian vào ban đêm!
Cũng may Chúc Minh Lãng đã gặp qua không ít thần phàm giả, năng lực này của Đỗ Thành, hắn vẫn có thể tìm ra một vài quy luật nhỏ.
“Muốn để Long Thú cầm chân Bạch Khởi, còn hắn thì dùng thân pháp đến ám sát ta sao?” Chúc Minh Lãng thấy rõ ý đồ của Đỗ Thành.
Nên hắn sẽ không cho Đỗ Thành có cơ hội tới gần mình.
Hắn cũng không phải chỉ có một con rồng.
Chúc Minh Lãng đã triệu hoán Thần Mộc Thanh Thánh Long từ sớm, ngay khi Đỗ Thành biến mất trong bãi phế tích, hắn liền nhanh chóng nhảy lên lưng Thần Mộc Thanh Thánh Long.
Bay lượn trên không, có bản lĩnh lên đây mà đánh!
Đỗ Thành tựa như quỷ ảnh, hắn định thử phá đi băng không chi giới, rồi trực tiếp giết chết Lê Vân Tư. . .
Nhưng đúng lúc này, vị kia nữ hùng giả vội vội vàng vàng mở miệng nhắc nhở Đỗ Thành: “Thiếu chủ chớ liều lĩnh, Lê Vân Tư là thần phàm giả chủ cấp thượng vị, thương thế của nàng nếu như đã tốt lên một chút, ngài sợ là khó mà thành công được.”
Đỗ Thành nhíu mày.
Tình báo rốt cuộc có đúng không vậy, không phải nói thương thế của Lê Vân Tư rất nặng, hiện tại yếu ớt hơn cả phàn nhân sao, sao giờ lại như thế này??
“Trước giết tên Mục Long Sư này đã, sau đó chúng ta cùng nhau vây công Lê Vân Tư cũng không muộn, thiếu chủ cẩn trọng!” nữ cường giả nói.
Nữ cường giả đó là chủ nhân của Lôi Côn Thương Long, là mãnh long duy nhất có thể đối kháng chính diện cùng Băng Thần Bạch Long.
“Được rồi, vậy trước giết tên kia đã……” Đỗ Thành đang muốn đạp băng bay lên, bỗng nhiên bên bờ hồ băng xuất hiện một quyền phong nóng rực!!
Nắm đấm kia nóng như lửa đốt, phi thân qua Động Đình Hồ, xông thẳng về phía Đỗ Thành, tốc độ nhanh cực điểm!
Đỗ Thành thất kinh, vội vàng bỏ chạy, tàn ảnh của hắn tự u linh quỷ y, phiêu phiêu trên không. . .
Chỉ là nắm đấm này thật sự mạnh mẽ bá đạo, bay thẳng về phía Đỗ Thành. Chỉ là lực lượng vòng ngoài cũng đủ để làm cả người hắn bay lên, rơi xuống đống phế tích.
Chúc Minh Lãng đứng giữa không trung, chứng kiến toàn bộ sự việc vừa mới phát sinh. Ở một bên khác của Động Đình hồ không biết từ khi nào lại hiện ra thêm một người.
Người này tướng mạo bình phàm, làn da ngăm đen, trên người cũng chỉ là ăn mặc trang phục sau bếp tạp dịch, nhưng thật ra gương mặt kia làm chúc trong sáng cảm thấy ở nơi nào gặp qua, hàm hậu mộc mạc!
Hắn đã từng gặp qua người này.
Hắn nhất định đã gặp qua người này rồi.
Chúc Minh Lãng rất tin tưởng trực giác của mình, nhưng cố gắng nhớ thế nào cũng nhớ không được.
“Quyền sư!!”
Vị cường giả gầy trơ xương kia nhịn không được thốt lên, đôi mắt lộ vẻ khó có thể tin và kinh hãi tột độ.
Liệt Quyền Triển Ngạn, đây không phải thần phàm giả đã mai danh ẩn tích không biết bao nhiêu năm sao
Vì cái gì hắn sẽ xuất hiện ở chỗ này.
“Không đúng, không đúng, tên thần phàm giả kia, là người này!” Vị cường giả gầy trơ xương bỗng nhiên nhận ra điều gì đó, chỉ vào nam tử trung niên chất phác trước mặt.
Từ lúc mới vừa bước vào nơi này, tên gầy trơ xương này đã do thám tình hình trong viện biết được trong này có một thần phàm giả cùng với một tên Mục Long Sư.
Nhưng lúc này hắn ý thức được một vấn đề.
Nếu Lê Vân Tư không bị thương, mà tu vi của nàng lại cao hơn hắn, bản thân hắn chưa chắc có thể cảm nhận được khí tức của nàng.
Mà nàng nếu thật sự bị thương, một thần phàm giả có hơi thở mỏng manh, tiếp cận phàm nhân, cũng rất khó cảm ứng được khí tức.
Cho nên khí tức thần phàm giả mà hắn được lúc đầu rõ ràng không phải Lê Vân Tư, mà là người này.
Quyền Sư Triển Ngạn, mười mấy năm trước từng vang danh một thời, không ai là không biết đến hắn, dù là ngoại bang hay Tông Cung đều nhớ rõ cái tên này.
Nhưng đến thế hệ thiếu niên Đỗ Thành bây giờ, bọn họ lại chưa từng được ai nhắc đến tên của người này.
Cho nên, khi đối phương chỉ dùng một quyền đánh bay Đỗ Thành, Đỗ Thành thẹn quá thành giận, đôi mắt nhìn về phía Triển Ngạn như Diêm Vương nhìn về phía tội dân sắp bị đày xuống mười tám tầng địa ngục!
“Tiểu huynh đệ, chúng ta lại gặp nhau.” Triển Ngạn dọc theo hồ băng đi tới, thấy Chúc Minh Lãng đang nhìn chính mình, liền vẫy tay chào hỏi.
Đến khi Triển Ngạn chào hỏi, Chúc Minh Lãng mới nhớ ra vị trung niên hàm hậu trước mắt này là ai!
Đây không phải đại thúc giản dị làm nghề nông, lúc trước đưa Lý Thiếu Dĩnh nhập học hay sao?
Chúc Minh Lãng vẫn luôn cho rằng, hắn chính là một thằng nhân vật chính chuyên giấu nghề, thích giả heo ăn thịt hổ, hiện tại so với đại thúc trước mặt, thực đúng là múa rìu qua mắt thợ mà.