Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 125: Nuôi rồng cũng rất đơn giản a

Chương 125: Nuôi rồng cũng rất đơn giản a




Dịch giả: Mi An

Edit: Long Hoàng

Duyệt: Long Hoàng

. . .

Trước khi lên đường, Nam Linh Sa mang Chúc Minh Lãng đến một nơi được Nam thị bọn họ gọi là Thánh Lâm bảo địa.

Thánh Lâm bảo địa của Nam thị nằm ngay tại phía sau đại phủ, chiếm trọn phần sau của khu lâm viên, dọc theo lâm viên đi sâu vào rừng là có thể thấy được một mảng rừng cây ngân sam vô cùng tráng lệ.

Những cái cây ngân sam cao lớn rắn rỏi, lá cây tỏa ra như ô, che khuất bầu trời.

Người dẫn đường là một hộ pháp của Nam thị và nhi tử Nam Chiêu Băng của hắn.

Khi Nam Chiêu Băng thấy Nam Linh Sa lại dẫn Chúc Minh Lãng đến Thánh Đàn, sự bất mãn trong lòng đã hoàn toàn biểu hiện ra trên mặt.

"Mộc linh Thánh Đàn thật vất vả mới gom góp được thập niên thánh lộ, nó vốn được dùng để dựng dục tân Thần Mộc Thanh Thánh Long hoặc tẩy lễ cho Mục Long sư nổi bật nhất trong tộc, làm sao có thể cho người ngoài một cách qua loa thế được, huống chi vẫn là một kẻ có thanh danh bừa bãi!" Trong lòng Nam Chiêu Băng cực kì bất mãn với Chúc Minh Lãng.

Mặc dù biết không nên nói những lời này ngay trước mặt trưởng bối và Nam Linh Sa, nhưng hắn vẫn không nhịn được.

Đó là thập niên thánh lộ cơ mà, là tài sản quý báu nhất của Nam thị bọn hắn, đệ tử Nam thị hắn âm thầm đấu võ chỉ để giành được thánh lộ mười năm của Thánh Lâm!

Nam Linh Sa vẫn đội nhan sa như ngày xưa, đôi mắt lạnh như băng của nàng nhìn thoáng qua tên đệ tử không hiểu chuyện không biết từ đâu chui ra này.

"Chát!!!!"

Lúc này, vị hộ pháp kia tát một bạt tai thật mạnh vào mặt Nam Chiêu Băng. Sau khi đánh xong, hộ pháp lập tức cúi người tạ lỗi với Chúc Minh Lãng, nói: "Dạy con không tốt, dạy con không tốt, xin Chúc công tử đừng so đo với nhi tử ngốc nghếch của ta."

"Cha, ta..."

"Chát!!!!" Hộ pháp thấy Nam Chiêu Băng còn muốn ngu xuẩn lên tiếng, trở tay thêm một tát.

Cái tát này mạnh đến nỗi làm răng của Nam Chiêu Băng sắp rụng, trong miệng hắn toàn là máu.

Thật sự xuống tay được luôn, Chúc Minh Lãng âm thầm bội phục vị hộ pháp này, quả thật nếu để thằng não tàn này nói nhiều thêm một câu nữa, mình mà không trị hắn, phỏng chừng Nam Linh Sa cũng đánh hắn đến tàn phế thôi.

Bây giờ toàn bộ Nam thị còn sợ hãi vì Nam Linh Sa đã dùng Sinh Tử họa bộ để cướp đi hồn phách của tất cả những kẻ phản bội Lê Vân Tư, còn về cuộc nghị sự trong đại điện cách đây không lâu, vị Thánh Lâm hộ pháp này cũng có mặt.

Giờ thì đến lão tổ mẫu Lê gia cũng xem Chúc Minh Lãng như cháu trai ruột, nếu còn ai dám nói nửa câu làm Chúc Minh Lãng khó chịu, chính là tự tìm đường chết!

"Đúng là nên dạy dỗ lại đàng hoàng." Nam Linh Sa hờ hững nói.

Hộ pháp vội vàng xách Nam Chiêu Băng mặt toàn máu, trong mắt đầy vẻ nghi hoặc lên, cả giận nói: "Còn không mau cút đi, cho ngươi theo để thêm kiến thức chứ không phải bảo ngươi lắm mồm!"

Nam Chiêu Băng đã bị đánh đến không hiểu mô tê gì, cuối cùng chạy về trong sự tức giận uy nghiêm của cha hắn.

"Có vẻ hắn không biết mình đã làm sai cái gì, cùng học một trường, thực ra ta có thể chỉ điểm hắn một hai." Chúc Minh Lãng cười nói với hộ pháp.

Vị hộ pháp này tức khắc sởn tóc gáy, vội vàng nói xin lỗi, còn thề sau khi trở về nhất định sẽ phạt đánh răn đe nghiêm khắc hơn.

"Thập Niên Thánh Lộ sẽ là một trợ giúp rất lớn để Thần Mộc Thanh Thánh Long của ngươi cường hóa và trưởng thành." Nam Linh Sa nói.

"Đa tạ Linh Sa cô nương." Chúc Minh Lãng cũng không khách sáo.

Những thánh lộ mà Nam thị cất giữ thật kín trên cơ bản đều là những thiên tinh địa hoa hết sức hiếm hoi, cho dù đi khắp thiên sơn vạn lâm cũng chưa chắc đã tìm ra.

Huống chi đây là linh vật phù hợp với thuộc tính của Thần Mộc Thanh Thánh Long nhất, nếu lúc trước nghe tin Nam thị có bảo bối như vậy, có trộm cũng phải trộm một phần cho Long bảo bảo nhà mình!

"Đại hộ pháp, thánh lộ trăm năm được dựng dục xong rồi nhỉ, làm phiền lấy luôn cho Chúc Minh Lãng." Nam Linh Sa nói tiếp.

"Thánh. . . thánh lộ trăm năm, đây là căn cơ của Nam thị chúng ta cơ mà..." Trên mặt Thánh Lâm hộ pháp đầy vẻ bàng hoàng, hắn không ngờ nổi ngay cả chí bảo này mà Nam Linh Sa cũng muốn đưa cho Chúc Minh Lãng. Nhưng chẳng mấy chốc vị hộ pháp này đã thấy ánh mắt của Nam Linh Sa, hắn lập tức nói một cách hiên ngang lẫm liệt: "Chỉ có báu vật như vậy mới xứng với thân phận của Chúc Minh Lãng công tử!"

Chúc Minh Lãng nhìn thoáng qua vị hộ pháp có giọng điệu trước sau như một này, trong lòng than thầm, phụ thân của Nam Chiêu Băng cũng là một nhân tài a, nói trước, nói sau đều có thể lươn lẹo được! (Dg: Ngàn năm văn vẻ =))Zzz )

Ánh mắt Nam Linh Sa không còn lạnh lùng nữa, vị hộ pháp này mới thở phào nhẹ nhõm, vội vã tiếp tục dẫn đường cho Chúc Minh Lãng.

Thập niên Thánh lộ, chính là mộc chi linh được góp nhặt từ trong thiên địa thành linh khí, sau đó được lấy ra tại Ngân Sam Thánh Đàn, phải từ từ hấp thu như ngân sam mười năm trở lên, chỉ quá trình thu thập thôi thì đã cần hao phí rất nhiều nhân lực và tài lực.

Mà thánh lộ trăm năm càng hiếm hoi hơn, nó được hấp thu từ trong ngân sam trăm năm, có lẽ sở dĩ Nam thái công Nam thị có được địa vị cao quý là vì hắn đã đạt được thánh lộ trăm năm, gây dựng nên Nam thị sừng sững không ngã.

Trên thực tế, sở dĩ Nam thái công muốn phản bội Lê Vân Tư, về phương diện nào đó cũng vì thánh lộ trăm năm này.

Nam thái công muốn độc hưởng thánh lộ trăm năm đã sắp được dựng dục xong, mà Lê Vân Tư lại hi vọng dùng nó để bồi dưỡng ra một vị Mục Long sư cường giả mới.

. . .

Không đi quá lâu, ba người đi tới bên bờ rừng.

Dưới bờ rừng chính là một khối địa đàn do linh mộc chi thạch xây đắp mà thành, ánh mặt trời bị tàng cây ngân sâm cao lớn che đậy, nhưng thạch đàn này lại còn tỏa sáng chói lóa hơn cả ánh mặt trời đang nóng cháy!

Khi bọn họ đến gần, không ngờ trên bờ rừng lại có một cây cổ mộc khổng lồ đang sống lại, sau đó thân mình giãn ra trong cành lá rậm rạp, đồng thời lộ ra một cái đầu rồng già nua, đưa mắt nhìn ba người bên dưới Thánh Đàn.

Là một đầu Thần Mộc Thanh Thánh Long già nua!

Chúc Minh Lãng thầm giật mình, hơn một nữa cơ thể của Thần Mộc Thanh Thánh Long còn ẩn trong bờ rừng, mới chỉ lộ ra một góc băng sơn mà đã cho người ta một cảm giác mạnh mẽ, cổ xưa mà thần bí.

Không ngờ trong thánh lâm của Nam thị vẫn tồn tại một đầu Thần Mộc Thanh Thánh Long!

"Thánh thủ, bọn ta tới thu thập thánh lộ, đây là lễ vật cung phụng của bọn ta." Nói xong, vị đại hộ pháp kia đặt vài viên hạt châu trong suốt sáng long lanh ở bên cạnh, cung kính hành lễ rồi mới lui ra.

Thần Mộc Thanh Thánh Long kia nhận lấy hạt châu, bấy giờ mới chậm rãi nằm sấp xuống bờ rừng, đầu, thân thể, cánh của nó, hoàn toàn tựa như một cây cổ mộc đang dựa vào bờ rừng, sau đó nhìn lại thì như đã hoàn toàn hòa làm một thể cùng với cây cối xung quanh.

Nam Linh Sa tiến về phía Thạch Đàn đang sáng lên, đưa tay vào trong lấy ra mười phần thánh lộ mười năm và một phần thánh lộ trăm năm, chia thánh lộ vào hộp trúc rồi giao cho Chúc Minh Lãng.

"Mỗi một phần thập niên thánh lộ đủ để nó hấp thu trong vòng mười ngày. Mà thánh lộ trăm năm thì tốt nhất nên cho nó ăn khi gặp bình cảnh trưởng thành, có thể giúp nó trực tiếp lên cấp, đồng thời thức tỉnh một ít Thánh Long chi lực cường đại." Nam Linh Sa nói.

"Được, được, cảm ơn Linh Sa cô nương lần nữa." Chúc Minh Lãng nói.

Ở bên cạnh, đại hộ pháp nhìn dáng vẻ Chúc Minh Lãng ôm những hộp trúc kia, nuốt nước miếng một cái, cục xương ở cổ họng cũng đang ngọ nguậy!

Hắn đã là một đại hộ pháp mà cũng cần nhiều năm cúc cung tận tụy mới có cơ hội được chia một phần.

Một phần thánh lộ mười năm này chính là chí bảo gia tộc mà các đệ tử trẻ tuổi của Nam thị phải tranh vỡ đầu, nếu không thì vì sao vừa rồi nhi tử Nam Chiêu Băng của mình lại có phản ứng kịch liệt đến thế.

Mà bây giờ, Nam Linh Sa lại đưa cho Chúc Minh Lãng và rồng của hắn làm nước uống!

Mục Long gia tộc của những thành bang khác đều không tiếc vung tiền như rác chỉ để lấy được một phần mười thánh lộ mười năm của Nam thị, cuối cùng thì, Nam Linh Sa đóng gói hàng dự trữ của Nam thị những năm qua đưa hết cho Chúc Minh Lãng.

Thánh lộ mười năm có phải cải trắng đâu, càng đừng nói đến một căn cơ chi bảo như thánh lộ trăm năm...

Đại hộ pháp hắn sắp rơi nước mắt lã chã rồi đây này, ngặt nỗi hắn không được nói lấy một câu.

Chúc Minh Lãng cũng không khách sáo, nhận lấy phần lễ trọng này của Nam Linh Sa, dù sao sau này cũng là người một nhà.

"Chúc công tử, vật có tác dụng cường hóa như thánh lộ, hồn châu và linh quả các loại không hề gây khắc chế tiêu hóa, thế nên khi dùng ngân sam thánh lộ, ngài có thể tiếp tục dùng linh vật cường hóa khác." Lúc này đại hộ pháp lên tiếng nhắc nhở Chúc Minh Lãng.

Nếu cản không được, đại hộ pháp cảm thấy còn không bằng đưa một phần có lòng tốt cho Chúc Minh Lãng, nhất là khi nhi tử Nam Chiêu Băng của hắn còn vừa mới đắc tội với người ta, nói không chừng tương lai còn phải dựa vào đứa con rể Nam thị này nữa.

"Thần kỳ thế à, đúng là bảo vật!" Hai mắt Chúc Minh Lãng mở to.

Không ngờ lại không ảnh hưởng đến thời gian tiêu hóa của những linh vật cường hóa khác!

Cái gọi là cường hóa, chính là lợi dụng các loại thiên tinh địa hoa để rồng của mình lấy được linh lực trong thiên địa, từ đó nhanh chóng tăng cường thực lực, hơn nữa cũng có thể giúp long sủng nhanh chóng vượt qua vài giai đoạn trưởng thành.

Nhưng tất cả những linh vật cường hóa này, đều có chu kỳ tiêu hóa.

Chẳng hạn như một viên hồn châu ngàn năm, nếu ăn tiếp thì vẫn cần bảy ngày đến một tháng để tiêu hóa.

Trong quá trình tiêu hóa này, nếu cho long sủng uống thêm hồn châu hoặc những linh vật cường hóa khác, hiệu quả tăng cường cũng chỉ gần như là số không.

Thánh lộ này, nếu đã không gây mâu thuẫn với quá trình tiêu hóa của linh vật hắn, vậy đồng nghĩa với việc đã súc tích cho long sủng của hắn nhiều hơn một con sông cuộn sóng!

Khó trách nó lại là bảo vật trân quý được Nam thị cất giữ thật kỹ, e rằng những Tông Lâm trên Cực Đình đại lục kia muốn tìm loại linh vật không ảnh hưởng chu kỳ tiêu hóa này cũng không phải chuyện dễ dàng.

"Những long sủng khác của ngươi cũng có thể uống một phần, không cần uống nhiều đâu, vì chỉ con rồng nào có Thần Mộc Thanh Thánh huyết mạch mới có thể hấp thu nhiều lần." Đại hộ pháp lại nói.

Quả nhiên, thế lực nào có thể xưng bá một phương lãnh thổ cũng có chỗ để dựa vào.

Xem ra một vài Lục Lâm chi long hoang dã cuối cùng dừng chân tại phiến Ngân Sam Thánh Lâm này, hình thành nên mối quan hệ hỗ trợ với Nam thị, có lẽ phần nhiều là vì sự đặc biệt của Ngân Sam thánh lộ!

Có những thánh lộ này, thực lực Chủ Cấp của tiểu Thanh Trác đã cầm chắc rồi.

Có lẽ Nam Linh Sa lo lắng mình sẽ thất bại nên dùng tài nguyên của gia tộc trước để bảo đảm bồi dưỡng nên một đầu Thánh Long Long Chủ cấp.

Có cảm giác, một khi hắn hấp thu hết toàn bộ thánh lộ mười năm và thánh lộ trăm năm kia, lại thêm mình dựa vào bốn khía cạnh khác bồi dưỡng thêm, thực lực của tiểu Thanh Trác bảo đảm không thấp hơn thượng vị Long Chủ.

Đánh vào đỉnh phong cũng có khả năng!

Nuôi rồng, hình như cũng không khó như trong tưởng tượng nhỉ...

Đến mùa thu, mình sẽ có thêm một đầu long sủng Long Chủ cấp rồi!

. . .

Nếu đại hộ pháp biết những suy nghĩ trong lòng Chúc Minh Lãng lúc này, e rằng sẽ tức đến mức đi đời nhà ma.

Toàn Nam thị cẩn trọng không biết bao nhiêu năm mới sản xuất ra được chút thánh lộ ấy, mỗi một phần đều có giá trị liên thành, nếu đổ hết vào trong miệng một con heo, nó cũng thành một con Địa Long được đấy!

Nếu không thì tại sao Nam thái công đã già đầu thế rồi còn không chịu từ bỏ thánh lộ trăm năm, muốn tham dự vào kế hoạch đánh đổ Lê Vân Tư chứ?

. . .






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch