Nữ tử kia nhìn thấy trên người của tiểu Ngạc Linh có không ít dấu vết vừa mới thoát thai hoán cốt, làm mục long sư, nàng hiển nhiên là có thể nhận ra được tiểu Ngạc Linh vừa mới hoàn thành tiến hóa xong, từ đó trên con đường hóa thành cường long lại tiến gần thêm một bước!
“Nói ra có chút xấu hổ, vừa rồi ta sơ ý nên để cho nó bị dòng nước ngầm cuốn đi.” Chúc Minh Lãng giải thích.
“Cố gắng thuần dưỡng tốt nó, đây hẳn là một con ấu long không tồi. Nó chắc là đã tìm ra được Long Môn của mình rồi. Được rồi, nếu không còn chuyện gì thì đừng ở đây quấy rầy ta tu luyện nữa.” Nữ tử kia nói.
“Đa tạ sư tỷ cứu giúp.” Chúc Minh Lãng cũng lễ phép cảm ơn một tiếng, sau đó mới tiếp nhận tiểu Ngạc Linh rồi cùng bơi về phía đất liền.
Cái đầm rất là rộng lớn, sóng nước cũng rất mạnh, chẳng qua bây giờ tiểu Ngạc Linh đã không còn như lúc trước nữa rồi, nó thậm chí có thể dễ dàng chở Chúc Minh Lãng bơi về phía bờ. Nhờ vậy nên Chúc Minh Lãng vốn là đã gần như kiệt sức, hiện tại cũng trở nên thoải mái hơn một chút.
Rốt cuộc thì cả hai cũng lên được bờ, Chúc Minh Lãng đưa mắt nhìn tiểu Ngạc Linh đang chạy vòng quanh dưới chân mình.
Sau khi trải qua chuyện vừa rồi, con tiểu Ngạc Linh này hình như đối với hắn thân cận hơn rất nhiều, Chúc Minh Lãng không khỏi nở nụ cười, nói: “Nếu như lúc này ngươi gặp lại đám tiểu Lang Linh hồi trước dám bắt nạt ngươi, chắc chắn sẽ có thể đánh cho cha mẹ bọn nó cũng nhận không ra.”
Tiểu Ngạc Linh cũng không có đáp lại, đôi mắt nó chỉ chăm chú nhìn về phía thác nước to lớn, hùng vĩ kia, dòng thác tựa như một màn bạc thật lớn đang ầm ầm rủ xuống.
Mà tại ngay chính giữa dòng thác kia, có một thân ảnh thon dài màu xanh lục ẩn hiện, nó đang gánh chịu lấy dòng nước nặng hàng vạn tấn đổ vào người, rồi từ đó ngược dòng mà lên!
Cuối cùng còn ở trên đỉnh dòng thác phóng thẳng lên, mang theo một dải bọt nước trắng xóa bắn lên cao giữa không trung!
Uy thế của Giao Long tại giờ khắc này được bày ra vô cùng nhuần nhuyễn!
“Hóa ra chí hướng của ngươi không nằm ở việc đánh bại đám tiểu Lang Linh kia sao. . . Ừm, ừm, một ngày nào đó, ngươi chắc chắn sẽ có đủ sức để so đấu với con Giao Long kia.” Chúc Minh Lãng khích lệ nói.
Tuy là nói như vậy, thế nhưng con đường này hình như hơi dài a, hai người bọn họ, bây giờ đến lực đẩy của dòng thác cũng chịu không nổi.
Nhưng mà trải qua lần này đã làm Chúc Minh Lãng nghĩ ra một cách tập luyện không tồi, đó chính là để cho tiểu Ngạc Linh lợi dụng dòng nước chảy xiết, lốc xoáy, cùng với thác nước này tập luyện nhiều một chút, một mặt là dùng lực cản thật lớn ở con sông này để giúp cho tiểu Ngạc Linh mau chóng trưởng thành, mặt khác là để cho nó mài giũa tâm trí của mình!
. . . . .
Về tới phòng, một đợt ồn ào trong sân truyền tới.
Khi Chúc Minh Lãng đi vào, hắn thấy được một con đại Lang Linh to lớn tầm hai mét, nó đang tàn nhẫn cắn vào cổ của một con Ngưu Linh, một ít máu tươi từ răng nanh của Lang Linh chảy ra ngoài, hình ảnh này có chút máu me.
“Ta nhận thua, ta nhận thua!” Lý Thiếu Dĩnh vội vàng la lên, trong thanh âm tựa hồ có chút nghẹn ngào, hắn nhanh chóng chạy lên trước.
Đại Lang Linh kia hướng về phía Lý Thiếu Dĩnh gầm to một cái làm cho hắn sợ tái mặt té ngửa ra, trong lúc nhất thời mấy tên thiếu niên khác đứng xung quanh được một trận cười to.
“Lần sau sai ngươi đi quét dọn cũng đừng có mà lải nhải nhiều lời!” Tên thiếu niên khống chế con đại Lang Linh nói.
Chúc Minh Lãng nhíu mày.
Nhưng hắn cũng không muốn trêu chọc thị phi, vì vậy nên mặc kệ rồi đi vòng qua.
Dãy phòng này đa số đều là thanh thiếu niên cư trú, toàn là lứa tuổi thích tranh cường háo thắng cả, rõ ràng là một con rồng cũng chả có, vậy mà còn đua đòi đi so đấu.
Ấu linh đấu ấu linh. . . . .
Ở trong mắt của Chúc Minh Lãng, chuyện này chỉ tổ phí thời gian.
Về tới phòng nhỏ của chính mình, Chúc Minh Lãng nhanh chóng thay một bộ xiêm y thoáng mát.
Tiểu Hắc nha hẳn là đang đói bụng rồi, trên đường đi về, bụng nó còn kêu rột rột rột liên tục, nếu như mà nó cứ tiếp tục chỉ ăn mỗi đại nhục tằm, vậy thì hắn phải nghĩ biện pháp khác thôi.
Muốn tìm một hộp nhỏ nhục tằm có lẻ loi bên Trữ Long Điện sẽ có một ít, dù sao thì đám ấu linh khác cũng không muốn ăn thứ này, nhưng hiện tại tiểu Hắc đã lớn lên nhiều rồi, sức ăn chắc cũng sẽ tăng lên không ít, phải đi đâu để tìm nhiều nhục tằm hơn nữa đây?
Vô luận là ấu linh hay ấu long, đều phải cần được ăn no, năng lượng mà đồ ăn cung cấp không đơn giảm, chỉ vì duy trì thể lực cùng tinh thần của ấu linh, mà đồ ăn cũng ảnh hưởng đến cả quá trình trưởng thành và biến hóa thuộc tính của chúng. . . . .
Rèn luyện rất quan trọng, mà ăn no lại càng quan trọng hơn. Ngoài ra, để có thể trở thành một tên Mục Long Sư xứng đáng, phải biết được loại rồng khác nhau cần ăn những thức ăn khác nhau. Phải căn cứ vào huyết thống, đặc tính, trạng thái trưởng thành, từ đó tìm ra loại thứcc ăn phù hợp cho nó.
“Hiện tại mới bắt đầu đi nuôi đại nhục tằm chắc chắn là không kịp rồi, một lúc nữa lại tới thị trấn xem có chỗ nào bán đại nhục tằm không vậy, nếu như mà không có, vậy cũng chỉ đành đi qua thành thị khác tìm rồi. . . aizz, lại còn phải nghĩ cách kiếm thêm tiền nữa.” Chúc Minh Lãng bắt đầu phát sầu. (DG: Aizz, mình cũng sầu vì kiếm xiền đây :< )
Mấy năm nay, Chúc Minh Lãng đã quen với việc sống đạm bạc nghèo túng, nào có biết được chỉ vì nuôi một con ấu long mà giờ phải khổ sở vì tiền!
“Đại nhục tằm. . . A phải, tý thì quên, Tiểu Bạch Khởi cũng sắp tỉnh, cũng phải cần tìm đủ mật hoa cho nó ăn nữa!” Chúc Minh Lãng vỗ đầu một cái.
Lâu quá không nuôi rồng rồi, xém thì quên mất Tiểu Bạch Khởi thích ăn mật hoa, sau khi nó phá kén mà ra, chắc chắn sẽ rất đói, bữa ăn đầu tiên sau khi vượt Long Môn rất quan trọng, nếu như sơ xuất rất có thể sẽ làm cho thiên phú huyết mạch nào đó của nó bị hao hụt mất.
Còn may là Tiểu Bạch Khởi vẫn còn ở trong kén, cần phải ngủ thêm một thời gian nữa, cái loại mật hoa quý giá kia vẫn còn thời gian để đi chuẩn bị!
Mật hoa!
Nhất định phải đào ra thật nhiều mật hoa mới được!
Long tử vừa mới ra đời đều cần phải ăn rất nhiều, tựa như một đứa bé sơ sinh vậy, cần phải cách mỗi hai tiếng cho ăn một lần. Nếu như thức ăn không đầy đủ, như vậy rất có thể sẽ ảnh hưởng đến sự trưởng thành cùng thần trí của nó, thậm chí còn có khả năng chết non.
Huống chi, Tiểu Bạch Khởi từ một con trùng nhỏ hóa thành rồng, thể trạng sẽ to ra rất nhiều, mỗi một giây cũng sẽ tiêu hao rất nhiều năng lượng, dựa vào một ít lá dâu mà hắn chuẩn bị chắc chắn không có khả năng nuôi sống được nó!
Aizzz, nếu không phải lần kia gặp phải cướp, trên người mình chắc hẳn sẽ thừa lại chút ít tiền a, bây giờ thì thật sự một xu cũng chả có.
“Ô úc úc ~ ~ ~ ~!!”
Tiểu Ngạc Linh có lẽ là đói đến rã ruột rồi, cái đầu nhỏ từ trong ao nhô ra, giương đôi mắt trông mong về phía Chúc Minh Lãng. . . . .
Nhớ lại lúc trước, Chúc Minh Lãng hắn chỉ cần ăn no thì cả nhà không lo đói bụng, xem tiền tài như rác, hiện tại đừng nói đến Tiểu Bạch Khởi sắp hóa rồng, ngay cả thức ăn cho tiểu Ngạc Linh cũng là một vấn đề lớn.
Về sau kiên quyết không thể ngu như vậy nữa!
Chúc Minh Lãng nhìn về phía tiểu Ngạc Linh, còn có Bạch Khởi trong Linh Vực, cổ ý chí chiến đấu nằm sâu trong lòng hắn lại trỗi dậy!
“Tiểu Hắc Nha, ngươi chịu khó ăn mấy con cá mú trước đi, ta biết là rất khó ăn nhưng mà ngày mai chắc chắn sẽ có một giỏ đầy ắp đại nhục tằm mang về, khi đó đảm bảo ngươi được ăn no.” Chúc Minh Lãng nói với tiểu Ngạc Linh.
Tiểu Ngạc Linh vẫn coi như là nghe lời, nó đem cái sọt tre chứa cá mú kéo về phía hồ nước của mình, trên mặt hiện lên vẻ không tình nguyện mà gặm từng con một.
Hiện tại nó đã là ấu long, trong người có Long Tính, những con cá bình thường này thật sự không mang cho nó chút năng lượng thực chất nào cả.
Nói thẳng ra là chẳng có tý xíu dinh dưỡng nào, giống như con người nhai rơm nhai rạ vậy, đừng nói là không có dinh dưỡng, ăn vào có khi còn đau dạ dày.
Ở trong tình huống này, nó chỉ có thể nhịn đói mà đi ngủ, tiết kiệm năng lượng. Nếu như còn hoạt động thêm, chắc nó sẽ đói đến điên mất, chứ đừng nói tới việc đi ra thác nước tập luyện, rèn cơ sở tốt cho việc hóa rồng rồi.
Tiểu Ngạc Linh ngoan ngoãn nằm bên mặt nước mà đi ngủ, chẳng qua cái bụng to của nó lâu lâu lại có vài tiếng ‘rột rột’ kêu lên.
(Thấy đói mà thương á, mình cũng đi lấy snack ăn tạm mới được :3)
Chúc Minh Lãng nhìn thoáng qua tiểu Ngạc Linh, trong lòng có chút bất đắc dĩ, đột nhiên hắn nhớ tới vị lão tiên sinh ở Trữ Long Điện kia, vì thế vội thu thập một chút, sau đó đi tới Trữ Long Điện trong đêm.