Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 134: Kiếm tông đại sư tỷ (1)

Chương 134: Kiếm tông đại sư tỷ (1)




Dịch: Quăn Quăn

Edit: Long Hoàng

Duyệt: Long Hoàng

"Tâm tình Bản tiểu thư lúc tốt lúc xấu."

"Nhìn Vân Sơn biến ảo, núi rừng tươi tốt, cảnh đẹp thì lòng sẽ vui vẻ."

"Gặp trăng sáng trên trời, tinh hà sáng tỏ, tâm tình sẽ tốt."

"Nếu nói đến chuyện ta phiền chán nhất, chính là những kẻ hỏi ba đáp bốn, xen vào việc của người khác!"

Ánh mắt Nam Linh Sa dữ dằn nhìn thẳng vào Chúc Minh Lãng, rõ ràng là đang nhằm vào hắn.

Chúc Minh Lãng cười khổ.

Muốn chê ta phiền thì cứ việc chê ta phiền, cần gì phải ngâm từ đối ngẫu. . .

Tính tình thật chẳng khác gì mưa tháng sáu.

Mà từ trước đến nay kỳ thật nàng vẫn luôn như vậy không hề thay đổi.

"Mối quan hệ giữa ta và Kiếm Tông kỳ thật cũng cùng nữ nhân. . ."

"Ta cũng đã nói với tỷ tỷ ta, ngươi phản đối ý định của lão tổ mẫu là muốn ta thay tỷ tỷ thành thân với ngươi." Nam Linh Sa nở nụ cười, lúm đồng tiền giống như vầng trăng nhỏ tuyệt sắc.

"Ta và Kiếm Tông, kỳ thật có liên hệ rất sâu, lúc còn nhỏ có thời gian rất dài ta vẫn luôn tu hành tại Diêu Sơn Kiếm Tông, một vị Kiếm Tôn của Kiếm Tông là thái công của ta." Chúc Minh Lãng nói.

"Ngươi đã là kiếm tu, sao giờ lại trở thành Mục Long sư?" Nam Linh Sa hỏi.

Chúc Minh Lãng nhìn thật sâu về phía Nam Linh Sa.

Còn nói người khác hỏi ba đáp bốn, tự nàng không phải cũng là một cái hiếu kỳ bảo bảo hay sao.

"Vạn tu đều là hạ phẩm, chỉ có Mục Tôn chí cao, ta cảm thấy kiếm tu không cứu vớt được vũ trụ Hồng Hoang này, thiên đạo lại bất nhân, cho nên đổi nghề làm Mục Long sư, hi vọng có thể vì thiên hạ thương sinh làm được càng nhiều chuyện có ích hơn." Chúc Minh Lãng bắt đầu dùng đến tuyệt kỹ ngàn năm văn vở.

"Lúc đào nhà ta bán không được, ta cũng sẽ đổi sang bán mật ong." Phương Niệm Niệm nhẹ gật đầu, ra vẻ rất tán đồng luận điệu này của Chúc Minh Lãng.

Nam Linh Sa không ngừng phì cười, tiếng cười thanh thúy êm tai, thân mình run rẩy.

Sau đó Phương Niệm Niệm cũng cười theo, kéo tay áo Nam Linh Sa chẳng khác nào chú chim tước nhỏ vui vẻ.

Chúc Minh Lãng đen mặt.

Sao mà hắn lại có thể quên mất chuyện Phương Niệm Niệm đã từng nhìn thấy bộ dáng nghèo túng của hắn lúc trước cơ chứ.

Vì sao lại tìm loại người biết rõ lịch sử đen tối của mình cho đảm nhiệm chức vụ Long Lương tổng quản đâu?

"Sở dĩ phải đi qua Tội Ác Thành là bởi vì ta có ý định tới Diêu Sơn Kiếm Tông trước một chuyến, đường xá đi về Chúc môn quá mức xa xôi, ta lo lắng nửa đường sẽ gặp một vài kẻ lợi dụng chút thủ đoạn bàng môn tà đạo, đẩy kẻ mạnh hơn đến cản bước chúng ta. . ." Chúc Minh Lãng nói tiếp.

"Diêu Sơn Kiếm Tông có xa không?" Nam Linh Sa hỏi.

"Từ chỗ chúng ta đi xuyên qua Tội Ác Thành, lại đi qua một quốc thổ là có thể thấy biên giới tông lâm Diêu Sơn Kiếm Tông." Chúc Minh Lãng nói.

"Vậy thì đi mở mang kiến thức một chút xem các tông lâm Cực Đình đại lục có bộ dáng như thế nào." Bên trong đôi mắt Nam Linh Sa có ánh sáng, xem ra quả thực cảm thấy rất hứng thú đối với các tông lâm.

Mặc dù rất không muốn đi Diêu Sơn Kiếm Tông.

Nhưng nghĩ đến ngoại trừ các thế lực lớn chính thống, còn có một số kẻ tùy ý làm bậy không khác gì đám người trong Tội Ác Thành.

Mọi chuyện cũng không thể nhờ cậy cả vào uy nghiêm của Chúc Tuyết Ngân để chấn nhiếp cường giả các thế lực, vẫn cần phải có một vài thế lực có lực lượng thực sự, thay Tổ Long thành bang ra mặt trấn thủ.

"Chúc Minh Lãng, mấy người vừa rồi ăn mặc rất giống nữ nhân nhận nhiệm vụ trật tự giả kia, họ cũng đến từ Diêu Sơn Kiếm Tông sao?" Phương Niệm Niệm nhớ tới chuyện này, mở miệng hỏi.

"Phải, nàng cũng là kiếm tu, cũng giống như ta từ khi tuổi còn nhỏ đã đến Diêu Sơn Kiếm Tông tu hành." Chúc Minh Lãng nhẹ gật đầu.

Chúc Minh Lãng cũng là sau khi mua mấy phần bản vẽ quốc bang mới phát hiện Diêu Sơn Kiếm Tông kỳ thật cách Tây Nhai cũng không tính là quá xa, khó trách Chúc Tuyết Ngân sẽ trở thành trật tự giả ở tân đại địa.

Những năm này nàng hẳn vẫn tu hành ở Diêu Sơn Kiếm Tông.

. . .

Đi đường tắt ngang qua các thành bang và quốc đô, bọn họ đều không dừng lại quá lâu, mua sắm đủ các vật dụng cần thiết là lập tức lên đường.

Nói không xa đúng là không xa, nhưng đại địa Cực Đình đại lục rộng hơn rất nhiều so với Ly Xuyên, lại thêm nhiều núi non trùng điệp, rừng cổ bao phủ diện tích lớn, rất nhiều nơi cũng đều không thể trực tiếp phi hành qua.

Thôn xóm, thị trấn, thành trì, thành bang, quốc đô, hoàng đô, hết thảy căn cứ của con người trên Cực Đình đại lục đều tiến hành phân chia tương đối nghiêm minh, nhưng cho dù là vậy, rất nhiều nơi chiến tranh vẫn diễn ra mãi không ngừng, chưa chắc vùng đất này đã an bình được như Ly Xuyên đại địa.

Thêm nữa, thế lực tông lâm, tộc môn, Giáo Đình, điện cung, học viện to to nhỏ nhỏ pha tạp vào trong đó, thế lực cát cứ nhiều đếm không xuể tất nhiên sẽ phải gây loạn. . .

Đến cùng là lực lượng Hồng Hoang mạnh mẽ đến nhường nào có thể thúc đẩy các đại lục đã chia năm xẻ bảy bao nhiêu năm tháng ghép lại cùng một chỗ, trước khi trở về hắn cảm thấy những tháng ngày trôi qua ở Ly Xuyên đại địa cũng rất thoải mái.

Chỉ cần ẩn núp thêm một năm nửa năm, chờ Tiểu Bạch Khởi đạt tới thành thục kỳ, một mình hắn cũng có thể diệt cái u ác tính Tông Cung, sau đó cùng vị nương tử vô địch nhà mình sinh sống, hạnh hạnh phúc phúc du lãm núi cao sông dài, tiêu diêu tự tại.

Ai, vốn dĩ cái lý tưởng nho nhỏ này rất nhanh sẽ có thể thực hiện được, lại vì Cực Đình đại lục va chạm mạnh mẽ thò một chân vào, đem thời gian kéo dài, độ khó đề cao lên.

. . .






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch