Trên đỉnh ngọn núi gần như chạm vào đám mây Diêu Sơn, một nữ tử mặc áo bào đạo tu buộc tóc lặng lẽ đứng trên vách đá, từ nơi này có thể nhìn bao quát toàn bộ Diêu Sơn Kiếm Tông.
Ngày rồi lại đêm, những dãy núi, sơn trang, lầu các, đình tùng bên dưới dần dần bị một lớp sương mù bao phủ, giữa các khe núi lẫn trong sơn cốc cũng không ngừng ấp ủ ra hơi sương ẩm ướt, mắt thấy lớp sương mù ấy sắp che lấp đi những dãy sơn phong nối tiếp nhau như sóng tràn, thì đột nhiên bị cuốn lấy bởi một thế vô hình chợt phát ra từ một cánh rừng nào đó...
Tầng mây mù bạt ngàn dần tiêu tán ra tứ phía, nhìn xuống từ ngọn núi cao nhất, trong tầng sương đêm mây mù thoạt tiên xuất hiện một vòng xoáy chân không bàng bạc, tiếp đó vân vụ bao phủ khắp tòa Diêu Sơn đều bị kéo vào.
Sơn lâm thạch phong trở nên hết sức sáng rỡ như trời quang, ngay cả màn đêm cũng sạch sẽ như được gột rửa!
Chúc Tuyết Ngân vốn định bay về phía cánh rừng kia để xem đó là người phương nào, nhưng cuối cùng vẫn lùi trở về Phong Đình đài, thanh lãnh cao ngạo ngồi trên thảo bồ, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Biết là ai, thì có ý nghĩa gì đâu?
Quá nhiều cường giả, thoáng một cái đã qua.
. . .
. . .
Trước sơn trang, tại vùng đất bằng dưới núi.
Một đám đệ tử của Kiếm Tông đứng dọc theo đất bằng, trên khuôn mặt ai nấy đều tràn đầy vẻ mong đợi, tầm mắt qua qua về về giữa hai nữ tử.
"Sắp đánh rồi, sắp đánh rồi."
"Đại sư tỷ sắp tỷ đấu với người khác rồi!"
"Nghe nói là vì một nam nhân mà đánh nhau đấy, người đó là Thiếu Từ đại sư huynh của chúng ta sao?"
Trên Cự Thạch đài dọc theo đất bằng, Tử Diệu Trúc và Nam Linh Sa đang lần lượt đứng ở hai bên đường phân cách âm dương, hoàng hôn đã buông xuống, đèn đuốc xung quanh Cự Thạch đài đã được đốt sáng lên.
Ngọn lửa trong đèn trản cháy hừng hực, ánh lửa chập chờn đan chéo nhau hắt lên dáng người thướt tha của hai nữ tử, ngược lại khiến cho chúng đệ tử càng thêm hưng phấn.
"Lấy mạn che mặt ra, để ta thấy mặt ngươi trước." Kiếm Tông đại sư tỷ Tử Diệu Trúc nói.
"Ngươi là ai?" Nam Linh Sa hỏi.
"Ngươi..." Kiếm Tông đại sư tỷ Tử Diệu Trúc bị câu này làm tức giận đến mức cả người run lên, không nói được một lời!
Từ đầu đến cuối, cô ta đều không xem nàng ra gì cả!
Ban đầu, Tử Diệu Trúc không tin lời nói đó của Chúc Minh Lãng, mối quan hệ giữa hắn và nữ nhân này tuyệt đối không rõ ràng.
Dù Tử Diệu Trúc cũng biết mình chỉ yêu đơn phương, nhưng cho dù là yêu đơn phương, nàng cũng muốn biết rốt cuộc mình thua ở đâu!
Nữ nhân này, dựa vào đâu mà...
Gió nổi lên, mạn sa đung đưa, lúc này Tử Diệu Trúc trông thấy một phần sườn mặt nàng.
Thật là đẹp.
Tại sao một nữ hài tử lại có thể xinh đẹp đến vậy.
A phi!
Hồ ly tinh!!
Yêu nữ chuyển thế!!
Thì ra nữ nhân này dựa vào mấy phần sắc đẹp... Được rồi, là sắc đẹp tuyệt thế, đầu độc sư huynh nhà mình!
Nhưng một nữ nhân có thể bầu bạn với sư huynh nhất quyết không thể chỉ dựa vào nhan sắc, không có năng lực ngạo thế, không có trí tuệ trác tuyệt, vẫn không xứng với sư huynh. Sư huynh là thánh thần chuyển thế đã tu luyện kiếm tu đến mức tận cùng, không ai có thể địch lại, là đại đạo chí giản, phản phác quy chân!
"Sư huynh nói ngươi là Thần Phàm giả trong đội ngũ của huynh ấy, vậy hãy để ta lĩnh giáo bản lĩnh của ngươi, xem ngươi có tư cách ở bên cạnh sư huynh không!" Kiếm Tông đại sư tỷ Tử Diệu Trúc nói.
Nam Linh Sa vốn chẳng hiểu nữ nhân điên điên khùng khùng này đang nói gì.
Nàng không hề có chút chiến ý nào, ánh mắt đang ngóng nhìn phong cảnh ban đêm tại Diêu Sơn sơn trang.
Nhưng đột nhiên, bên thân nàng bùng nổ một trận hàn ý, rõ ràng chỉ có một thanh kiếm bay tới, lại giống như một tòa cự đại băng sơn đang đổ xuống giữa bầu trời mênh mông, khí thế bàng bạc kinh khủng ấy khiến các đệ tử đang xem náo nhiệt xung quanh rối rít lui ra!
Nam Linh Sa cảm giác được địch ý của đối phương rất mạnh, thế là trở tay chấp bút, lưu loát nhanh chóng vẽ ra một mặt Thái Cực kính trong không khí!
Một bút là thành, lập tức trông thấy mực vẽ Thái Cực kia lan ra, trở nên khổng lồ như Cự Thạch Bát Quái đài dưới chân, như thể đã có ai dựng thạch đài này lên.
Mực lan ra, lại có một lực vững chắc vô hình ngăn chặn băng sơn chi kiếm tại một vùng khác trong Thái Cực họa mặc.
Chúng đệ tử hoảng hốt, nhìn Thái Cực đài được Nam Linh Sa vẽ ra trước mặt, cực kì khó tin khi thế công hùng mạnh của Kiếm Tông đại sư tỷ lại cứ thế mà bị cản lại dễ như trở bàn tay.
Đại sư tỷ Tử Diệu Trúc cũng thầm kinh ngạc. Ban đầu nàng còn định thu mấy phần khí thế lại để tránh gây nguy hiểm đến tính mạng của nữ tử này, không ngờ băng sơn chi kiếm của mình lại không thể làm vạt áo lẫn sợi tóc của đối phương phất lên nổi.
Thần Phàm lực thật là lợi hại, vừa rồi nàng ta huy động họa bút sao?
"Kiếm sư?" Nam Linh Sa nhìn Tử Diệu Trúc, giờ đây trong đôi mắt kia mới có một tia gợn sóng.
"Đúng, ta là đệ tử số một số hai của Diêu Sơn Kiếm Tông!" Tử Diệu Trúc nói một cách đầy kiêu ngạo.
"Để ta nhìn xem, ngươi có thể địch lại họa mặc chi kiếm của ta không." Nam Linh Sa vừa dứt lời, họa bút trong tay nàng chợt vạch vào trong không khí!
Kiếm phong như mực ra khỏi vỏ, tức khắc thấy được một mặc ảnh trường kiếm hiện lên bên cạnh Nam Linh Sa.
Họa bút trong tay lại vạch qua bên kia, cũng là một bút khí thế bàng bạt, vẽ ra mặc ảnh trường kiếm thứ hai vào trong không khí!
Đột nhiên, Nam Linh Sa ném họa bút trong tay về phía bầu trời đêm, trong lúc nhất thời họa bút này lại tùy ý loạn vũ, tùy ý đi nét trên không trung như hai đạo hoa tả vừa rồi.
Chẳng mấy chốc, mặc ảnh trường kiếm lại ngang trời xuất thế phía trên Nam Linh Sa, hết chuôi này đến chuôi khác, rõ ràng đều do nét mực đen tô thành, nhưng những họa kiếm này lại sinh động như thật, ánh lên quang mang lạnh lẽo!!
Nam Linh Sa một thân váy dài, thướt tha nhiều vẻ, lại đứng yên trong Mặc Đồ Bát Quái như đặt mình vào trong rậm rạp chằng chịt những mặc ảnh họa kiếm, mạn sa khẽ phất lên, mái tóc lay động theo gió, khí chất tuyệt trần ấy như hợp thành một thể cùng với họa ảnh chân thật, đẹp đến mức không gì sánh bằng, lại cường thịnh khiến người khác nghẹt thở!
Tử Diệu Trúc cầm kiếm trong tay, nhìn hình ảnh trước mắt, nội tâm hết sức rúng động.
Toàn bộ đều chỉ là một bức họa, lại còn đáng sợ hơn lợi kiếm chân chính!
Nàng cắn răng, Tử Diệu Trúc này tuyệt đối sẽ không bị khí thế của đối phương áp đảo, nàng thừa nhận đối phương là một Thần Phàm giả cực kì cường đại, nhưng nàng cũng không yếu!!
. . .
Rừng trầm, đăng trản tắt, Chúc Minh Lãng đi ra từ con đường u tối, nhìn chung Khí Kiếm Lâm đã không còn khí kiếm, không biết phải qua bao nhiêu năm Khí Kiếm Lâm mới trở lại cảnh trí hùng vĩ lúc trước.
Kiếm Linh Long đang ở trong Linh Vực, thích ứng môi trường mới của mình.
Thân kiếm đỏ thẫm của nó bay qua đầu Đại Hắc Nha đang ngây ngô chìm vào giấc ngủ.
Đại Hắc Nha cho là có muỗi, lắc đầu mấy cái, có chút không nhịn được mở một mắt ra...
"Úc??"
Vừa nhìn lên, đôi mắt mông lung vốn định nhắm mắt lại của Đại Hắc Nha chợt mở ra, trong con ngươi tràn đầy nghi hoặc.
Thứ bay qua vừa rồi là một thanh kiếm à?
"Hưu ~"
Kiếm Linh Long bay về nơi xa hơn trong Linh Vực, đột nhiên thấy một bóng dáng trắng thánh khiết đang mở ra đôi cánh hoa lệ lộng lẫy như phượng hoàng, từng mảnh lông vũ tuyết nhung cao quý xinh đẹp như thạch anh.
"Hưu, hưu!"
Kiếm Linh Long ngừng trước mặt bạch long, tựa như gặp được lão bằng hữu.
Mà Bạch Khởi cũng mông lung mở mắt ra, ban đầu thì bị kiếm linh đỏ thẫm trước mắt dọa sợ giật lên một cái, sau đó dần dần nhận ra nó từ những kiếm văn trên người nó!
"Du ~ ~ ~ ~ " Bạch Khởi kêu lên, bổ nhào về phía Kiếm Linh Long như một con mèo.
"Hưu!"
"Du ~ ~ ~ ~ "
Bạch Khởi đương nhiên biết Kiếm Linh Long này, khi Chúc Minh Lãng còn luyện kiếm trong Khí Kiếm Lâm, nó phát hiện có một thanh kiếm biết động đậy, thế là vào những lúc nhàm chán chẳng có gì để chơi, Bạch Khởi sẽ đuổi theo thanh kiếm này, bay tới bay lui khắp rừng núi.
Lúc trước Bạch Khởi luôn ngủ say, nó không ngờ khí yêu trước đây đã thành kiếm linh, hơn nữa còn hóa thành Kiếm Linh Long, xuất hiện trong Linh Vực này!
Tựa như được gặp lại người bạn thuở tấm bé, Bạch Khởi vô cùng vui vẻ, thế là rượt theo Kiếm Linh Long chạy khắp nơi trong Linh Vực.
Kiếm Linh Long có tốc độ rất nhanh, tiểu Bạch Khởi đã là long chủng có tốc độ cực nhanh vậy mà hoàn toàn không theo kịp tốc độ gần như thuấn di của Kiếm Linh Long.
Kiếm Linh Long hiển nhiên cũng có ý thức của mình, để chiếu cố tiểu bằng hữu, nó cố ý thả chậm tốc độ...
"Thì ra các ngươi quen biết nhau trước rồi à?"
Trên khuôn mặt Chúc Minh Lãng đầy vẻ lúng túng.
Lúc trước cứ mãi vùi đầu luyện kiếm, Chúc Minh Lãng cũng không chú ý tới kiếm linh đã từ từ thành hình, mà tiểu Bạch Khởi lúc ấy mới chỉ là Bạch Thương Long thì đã biết đến sự tồn tại của nó rồi...
Thanh Trác và Hắc Nha đều rướn người qua, vô cùng hiếu kỳ mà quan sát Kiếm Linh Long.
Kiếm Linh Long biểu diễn cho chúng nó một vài phép huyễn hóa kiếm ảnh, một chia làm hai, hai chia làm bốn, bốn chia làm tám...
Không lâu sau, kiếm linh dày đặc trải khắp Linh Vực của Chúc Minh Lãng.
Chúng nó nhịp nhàng huy động phi vũ, thấy ba con rồng hoa cả mắt thì vươn móng vuốt mập mạp ra vỗ tay, cực kì giống tiểu bằng hữu lần đầu tiên xem xiếc.
. . .
Chúc Minh Lãng cũng cảm thấy buồn cười, có vẻ Linh Vực của hắn càng ngày càng náo nhiệt nhỉ.
Linh ước thứ tư cũng đã có nơi thuộc về, không biết trong tương lai sẽ còn gặp những con rồng kỳ lạ bất phàm thế nào nữa đây, mang chúng nó ngao du khắp nơi cũng là một chuyện rất thú vị.
Tâm trạng lúc này của Chúc Minh Lãng đâu chỉ là vui thích, đi trên bậc thang thật dài cũng bước chân sáo nữa là.
Kiếm linh do hàng ngàn hàng vạn khí kiếm dựng dục mà thành, trong đó nhữnh thiên hạ danh kiếm như Hạo Ảnh Kiếm, Mạc Tà, Bát Hoang... không biết đã tồn tại bao nhiêu năm tháng, dù nó chỉ mới trở thành kiếm linh không lâu, nhưng e rằng tu vi của nó cực kỳ gần Thánh Linh!
Vậy nên có lẽ thực lực của Kiếm Linh Long sẽ không kém hơn vài nhân vật có vai vế sư thúc trong Kiếm Tông, thậm chí còn có thể mạnh hơn nữa!
Chúc Minh Lãng có để ý thấy minh văn là nguồn lực lượng của Kiếm Linh Long, mà minh văn là tinh hoa của mỗi một khí kiếm.
Kiếm hồn minh văn của nó hầu hết đều ảm đạm, điều này chứng tỏ có vài danh kiếm đã qua tuế nguyệt thật lâu mà vẫn chưa thức tỉnh.
Nếu có thể làm cho tất cả danh kiếm trong Khí Kiếm Lâm đều hóa thành minh văn chi hồn, tỏa sáng lên thân Kiếm Linh Long, Kiếm Linh Long tuyệt đối có thể vượt qua rất nhiều sinh vật Thánh Linh cấp!
May mà bây giờ mọi khí kiếm trên Khí Kiếm Lâm đều đã hợp thành một thể với Kiếm Linh Long.
Vừa rồi khi Kiếm Linh Long biểu diễn cho ba con rồng xem, Chúc Minh Lãng thấy có rất nhiều danh kiếm đang ngủ say hiện ra.
Đóng gói mang đi hết, sau này có thời gian thì từ từ mài vết rỉ sét trên thân chúng đi, làm kiếm hồn của chúng rực cháy thức tỉnh!
Đến lúc ấy, đánh đâu thắng đó!
Chúc Minh Lãng thì sao không khoan khoái thoải mái mà ngâm nga hát chứ.
Có Kiếm Linh Long, dù lúc này hắn quay về Chúc môn cũng có chỗ dựa vững chắc!!
Hơn nữa, Chúc môn là danh môn đúc khí, đến Chúc môn cũng có thể tìm được cách hữu hiệu hơn để cởi bỏ phong ấn trên minh văn của Kiếm Linh Long!