Thể Tu nữ tử vẫn trầm mặc không nói, đột nhiên cảm nhận thấy phía sau truyền đến một cỗ hàn ý.
Nàng nghiêng đầu qua thì phát hiện Băng Thần Bạch Long không biết từ lúc nào đã vô thanh vô tức đứng sau lưng nàng, đôi mắt rồng lạnh lùng ở khoảng cách gần như vậy, nhìn nàng phát ra uy áp khiến nàng sợ hãi không dám nhúc nhích.
"Chúng ta chịu thua." rốt cục, Thể Tu nữ tử cúi đầu, trên mặt đã không còn sự kiêu ngạo trước kia.
Cùng tranh đoạt hộp gấm với hai người thuộc Võ Tông là một tiểu Tộc môn, bọn họ tổng cộng có ba người đều là nam tử.
Ban đầu họ cũng muốn ra tay đánh với Chúc Minh Lãng và Nam Linh Sa, nhưng không đợi bọn họ thi triển ra Thần Phàm Lực, liền nhìn thấy hai người bên Võ Tông dễ dàng bị đánh bại...
Bọn họ ngơ ngác nhìn nhau, cuối cùng lựa chọn quay đầu bỏ đi.
Cũng may người ra tay trước không phải bọn họ.
Nếu không bây giờ kẻ trực tiếp bị loại chính là ba người bọn họ rồi.
Khế ước thành trì này...
Bọn họ vô duyên với nó!
"Người ban nãy không phải Chúc Minh Lãng sao?" Một người trong tiểu Tộc môn vừa đi vừa nói.
"Hình như là hắn, nhưng rồng của hắn không phải một con Hắc Long sao, sao hôm nay lại biến thành Bạch Long rồi?"
"Chúng ta đã xuất ra toàn lực, thật vất vả mới đến được vòng thứ ba này, hắn ta còn ẩn giấu thực lực mà cũng thừa sức bước được vào vòng thứ ba, còn vẫn như cũ tùy ý chà đạp chúng ta, như hai người đệ tử Võ Tông ban nãy.."
"Các ngươi có ai thử quay đầu lại nhìn xem, bọn họ có đuổi tới không vậy? Ta cũng không muốn vừa mới tiến vào đã bị loại như vậy."
"Không có, không có, loại tôm tép như chúng ta chỉ cần không chủ động đi tìm bọn họ gây sự, bọn họ cũng sẽ không có hứng thú gì với chúng ta."
"Cảm tạ trời đất."
Thu được khế ước thành trì, Chúc Minh Lãng nhớ trọng tài có nói qua.
Chỉ khi đốt lên khói trúc, cũng đem khế ước thành trì trong tay giao cho trọng tài, thứ này mới xem như là thuộc về bọn họ.
Cho nên bây giờ vật cầm ở trong tay, chỉ là mang tính tạm thời thôi.
Nếu có người đến cướp, vẫn có thể lấy đi được.
Trong Cơ quan thành này vẫn còn rất nhiều tài nguyên có giá trị như vậy, thậm chí là so với cái này còn phong phú hơn, đợi khi nào thu thập được càng nhiều tài nguyên tốt, lúc đó mới đốt ống trúc cũng không muộn.
Cái thành Nhuận Vũ này rốt cuộc nằm ở nơi nào Chúc Minh lãng còn không biết.
Dù sao đối với việc sở hữu mấy thành trì này, chúc Minh Lãng cũng không cảm thấy hứng thú, đến lúc đó bán đi đổi còn có thể đổi lấy một số lượng lớn ngân lượng.
Thần Mộc Thanh Thánh Long, Lôi Thương Bạo Long, Băng Thần Bạch Long, số tiền cần tiêu để mua long lương hằng tháng quả thực quá lớn rồi, bản thân mình lại không có nguồn thu nhập, thật sự là không nuôi nổi rồi.
Nhuận Vũ Thành này, hẳn chỉ là một thành trì nhỏ cằn cỗi.
Nếu như cách Hoàng thành rất xa, loại khế ước này nếu tìm được người mua thích hợp, cũng có thể bán được năm trăm ngàn kim.
Nếu tìm không ra người mua, miễn cưỡng mười vạn kim cũng được.
Đương nhiên, cũng có thể là không đáng một đồng...
Có một số thành trì, bởi vì vùng đất đó còn tồn tại rất nhiều bất cập, đôi khi còn phải đầu tư một khoản tiền lớn để kiến thiết, xây dựng lại mới thấy được hiệu quả và lợi ích của nó.
Chúc Minh Lãng cũng không am hiểu quản lý thành trì cho lắm, mà hắn cũng không cảm thấy hứng thú, thứ này nếu giao cho Trịnh Du, hắn hẳn là có thể xử lý tốt hơn.
"Công tử, tiểu thư." Đột nhiên, một âm thanh từ phía sau truyền đến.
Người này đã cách bọn họ rất gần, nhưng cả Chúc Minh Lãng và Nam Linh Sa đều không phát hiện ra.
Hiển nhiên là một cao thủ.
Chỉ là, thanh âm của nàng, Chúc Minh Lãng nghe có chút quen tai.
"Tần Dương, ngươi vì sao cũng ở đây?" Chúc Minh Lãng quay đầu lại, hơi kinh ngạc nhìn vị nữ tử mặc cẩm y kia.
"Mỗi thế lực đều có ba người tham gia, Chúc môn chúng ta làm sao lại có thể thiếu một người." Tần Dương đáp.
"Là cha ta sợ ta xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nên mới phái ngươi đến bảo vệ chúng ta à?" Chúc Minh Lãng cười khổ nói.
"Công tử, thuộc hạ cũng không đảm đương nổi trọng trách bảo hộ ấy, chỉ sợ là công tử nhiều năm không ở Hoàng đô, có rất nhiều chuyện không biết đến, ta có thể ở bên báo cáo, tránh cho công tử vướng vào những rắc rối không cần thiết...Ví dụ như, nơi tập kết của những người trong Hoàng Thiếu bang kia." Tần Dương nói.
"Cơ quan thành này phức tạp như vậy, làm sao bọn họ nhanh như thế đã tập hợp lại được?" Chúc Minh Lãng hơi nghi hoặc hỏi.
"Giống như ta có thể tìm thấy công tử và tiểu thư vậy, trong số bọn họ cũng có người hiểu được cơ chế hoạt động của cơ quan này." Tần Dương nói.
"Được rồi, cái quy tắc này nhìn thì thấy công bằng, chung quy vẫn có mấy vị sư phụ giảng qua mấy khóa học tương tự như này cho các học sinh a." Chúc Minh Lãng bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
"Nếu công tử đã muốn giết người, vậy phải nhanh chóng ra tay thôi, cao thủ của bọn họ tập kết lại một chỗ thì sẽ sớm tìm chúng ta chém giết ta đấy, lúc đấy chỉ sợ phiền phức không nhỏ." Tần Dương nhắc nhở Chúc Minh Lãng.
Chúc Minh Lãng vô cùng tin tưởng đám người Hạo Thiếu Thông sẽ không rời khỏi lần tranh đấu này trước thời gian quy định.
Bởi vì lần tranh đấu này là cơ hội duy nhất để giết chết mình.
Nếu hắn chạy thoát, Chúc Minh Lãng cũng không cần động thủ, Chúc Thiên Quan cũng sẽ giết hết mấy đứa con thừa tự khác của Hạo Dũng.
Hạo Thiếu Thông đã không còn lựa chọn nào khác.
Hắn chỉ có thể ở trong lần tranh giành này, liên hợp cùng đám người Hoàng thiếu bang, giải quyết mình.
"Bọn họ bây giờ đang ở đâu?" Chúc Minh Lãng hỏi.
"Công tử và tiểu thư đi theo ta, bố cục của Cơ Quan thành này sẽ thay đổi, nhưng nếu không có điều gì bất ngờ xảy ra, mục tiêu của bọn họ là tờ khế ước của Ấu Long Cốc." Tần Dương nói.
"Ấu Long Cốc, bọn người kia cũng thật hiểu rõ Cơ Quan thành này a!" Chúc Minh Lãng cười lạnh nói.