Lúc này, ba người Hạo Thiếu Thông, Nhiếp Sùng, Triệu Hi đang ở Cơ Quan thành hiển nhiên vẫn chưa biết đám người Chúc Minh Lãng đang tới gần chỗ bọn họ, mà những người quan sát cuộc thi trên Mê Tường và trên cổng thành lại không tự chủ được đem ánh mắt nhìn về phía này.
. . .
"Rống rống! ! !"
Vài tiếng gầm làm người ta sợ hãi truyền đến từ ốc xá phía sau.
Chúc Minh Lãng, Nam Linh Sa và Tần Dương đã vòng qua đám Lược Long khó chơi kia để vào bên trong Cỏ Hoang thành.
Khu nhà gỗ rách nát đẩy cây mây cỏ dại này mọc lên một cây đa thẳng tắp, cây đa này có niên đại từ xa xưa, tuổi đời của nó hẳn là còn lâu đời hơn so với Cỏ Hoang thành, chỉ thấy trên nhánh cây đa đầy những rễ nhỏ rủ xuống, những rễ này vừa mọc ra đã đâm sâu vào bên trong thổ nhưỡng, một mảng lớn nhà gỗ cũ nát bị vứt bỏ chung quanh đều hòa thành một thể với cây đa này.
Dưới cây đa già cỗi, có bốn năm người đang đứng thương thảo chuyện gì đó.
Nguyên lai cây đa này cũng không đơn giản như bề ngoài của nó, cành lá rậm rạp phân thành nhiều tầng của cây đa, tựa như tự hình thành một tiểu thế giới, phía trên treo rất nhiều tổ Dung Phong, mỗi tổ đều có thể so với mộ căn nhà gỗ lớn.
Trong ngày hè Dung Phong yêu đang ngủ say, bọn chúng giống như những phiến lá màu xanh, ghé vào bên cạnh sào huyệt, có những con bám vào trên những thân cành, bên trên cây đa, càng đáng sợ hơn là, bên trong mỗi một căn nhà gỗ rách nát tựa hồ cũng là chỗ nghỉ ngơi của một đoàn Dung Phong, một khi kinh động đến một trong số đó, tự nhiên sẽ đánh thức hết mấy chục vạn Dung Phong này!
Giờ phút này trên mặt bọn họ lộ vẻ khó xử, suy nghĩ xem nên dùng biện pháp gì có thể vừa không quấy rầy đến những con Dung Phong này, lại vừa có thể thu được hộp gấm bên trên cây đa.
Lúc Chúc Minh Lãng, Nam Linh Sa và Tần Dương đến nơi này cũng đã phát hiện trong những căn nhà gỗ rách nát kia chứa đầy tổ Dung Phong, đám Dung Phong nhất tộc này cũng không biết đã sinh sôi bao nhiêu đời ở nơi này, sào huyệt nhiều đến hàng ngàn tổ.
Sau khi đến nơi này, bọn họ đều theo bản năng thả chậm bước chân, thu liễm một thân sát khí lại, miễn để bản thân ảnh hưởng tới giấc nghỉ trưa của đại quân tiểu ma yêu này.
Đám Dung Phong này rất khác biệt với lũ Lược Long bên ngoài.
Những ma yêu Dung Phong cũng sẽ không chủ động công kích bất luận sinh linh nào đến gần, trừ phi để bọn chúng phát giác được trong lòng những nhân loại này mang ý đồ xấu!
"Nơi này không thích hợp động thủ." Chúc Minh Lãng hạ giọng xuống, sợ đánh thức ma yêu Dung Phong chung quanh.
"Hẳn là bọn họ cũng đang chờ càng nhiều người đến giúp đỡ." Tần Dương cũng bắt đầu suy đoán.
Nếu bọn họ dám động thủ, chắc chắn sẽ đánh thức đám Dung Phong này, điều này ngược lại có lợi cho đám người Hạo Thiếu Thông, Triệu Hi có thể thừa dịp loạn có cơ hội chạy trốn.
Nhưng nếu không xuất thủ lúc này, người của Hoàng Thiếu Bang sẽ càng tụ càng đông, nhiều người cản trở như vậy, Chúc Minh Lãng muốn giải quyết tên Hạo Thiếu Thông này tự nhiên cũng sẽ càng thêm nhiều phiền phức.
"Chuyện này cũng không khó gì." Nam Linh Sa nhìn cây đa che khuất bầu trời kia một cái, lại không biết từ nơi nào biến ảo ra một quyển trục đã vẽ xong.
Nàng ném quyển trục này ra giữa không trung, mọi người chợt nhìn thấy một con Hỏa Lân Long bước ra từ bên trong quyển trục.
Con Hỏa Lân Long kia có thể đạp không, cho dù toàn thân nó được tạo nên từ những nét vẽ và mực, nhưng điều đó lại không ảnh hưởng chút nào đến ngoại hình uy phong lẫm liệt của nó.
Hỏa Lân Long mạnh mẽ xông thẳng về phía cây đa kia, vừa vặn đánh tới một cái tổ Dung Phong lớn nhất trên đỉnh đầu đám người Hạo Thiếu Thông, Triệu Hi.
Cú va chạm này có lực lượng cực mạnh, trong nháy mắt đã đánh thức toàn bộ Dung Phong quanh khu vực đó, cánh của đám Dung Phong này cơ hồ trong cùng một lúc đều bắt đầu chuyển động, ngay sau đó, tòa nội thành đầy cỏ hoang vô cùng yên tĩnh vang lên một tiếng rung động chói tai, giống như ở nơi này đang bắt đầu thổi lên một trận phong bạo ầm ầm mạnh mẽ vô cùng!
Dưới cây đa, đám người Hạo Thiếu Thông, Triệu Hi, Hứa Mậu còn đang thương lượng đối sách, lại không biết từ đâu xuất hiện một đầu họa long, đánh thức hết đám Dung Phong trên cây. . .
Mặc dù Dung Phong không tùy ý công kích sinh linh xung quanh nó, nhưng sau khi chúng nó bị chọc giận, mọi sinh vật trong tầm mắt chúng đều sẽ bị coi là địch nhân.
Càng khiến sắc mặt mấy người này kịch biến chính là, sau khi đầu Họa Long kia va chạm vào sào huyệt liền hóa thành một bãi mực nước, cứ như vậy biến mất ở dưới gốc cây đa, mà đám Dung Phong lại vừa mới tỉnh lại, khi chúng mở to mắt nhìn xuống cũng chỉ có đám nhân loại bọn họ lén lén lút lút dưới tàng cây, nào có con Hỏa Lân Long nào!
"Còn nhìn cái gì, mau chạy đi! !"
"Tên hỗn trướng nào dám ám hại chúng ta! !"
Mấy người kia bị dọa đến hồn phi phách tán, nào còn dám lưu lại dưới tàng cây, mỗi người bọn họ thể hiện công lực chạy trốn cực kỳ thâm hậu của mình, ngay lúc Dung Phong còn chưa hoàn toàn bay lên không trung bao vây đã trốn không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
"Quá đỉnh!" Chúc Minh Lãng giơ ngón tay cái lên hướng về phía Nam Linh Sa.
"Cùng đuổi theo bọn họ chứ?" Tần Dương xác nhận chuẩn phương hướng chạy trốn của Hạo Thiếu Thông, nói.
"Không cần, các ngươi ở ngay nơi này yên lặng theo dõi kỳ biến, nhìn xem có cơ hội đem hộp gấm trên cây thu về tay hay không." Chúc Minh Lãng nói với Nam Linh Sa và Tần Dương.
Loại chuyện giết người này, vẫn nên để tự mình làm đi.
Chủ yếu là Chúc Minh Lãng cũng rất thèm khát khế đất Ấu Long Cốc kia, đó hẳn là miếng tài nguyên ngon lành mà các đại thế lực lớn đều thèm nhỏ dãi, dưới mắt bầy ong đã bị quấy nhiễu và đồng thời truy đuổi đám người Hoàng Thiếu Bang, vừa vặn có thể tiện tay giúp bọn họ lấy đi đồ vật.
"Vậy tự ngươi phải cẩn thận." Nam Linh Sa gật đầu nói.
Lần thế lực thi đấu này, nếu muốn trổ hết tài năng, cũng không thể chỉ dựa vào việc có thể thuận lợi đem toàn bộ đối thủ đào thải khỏi cuộc chơi, mà là nhìn xem một phương thế lực nào đoạt được nhiều tài nguyên nhất.
Cho nên chỉ cần có thể đem tài nguyên cầm vào trong tay, thì nhất định không thể bỏ qua, nếu không quyền tọa trấn Ly Xuyên đại địa cũng sẽ không thuộc về bọn họ.
"Các ngươi mới phải cẩn thận nhiều hơn, ở bên trên còn có rất nhiều sào huyệt ma yêu đấy." Chúc Minh Lãng dặn dò.