Chương 183: Vẽ kiếm trận (2) [Cầu kim phiếu a!!!!]
Dịch giả: Mi An
Edit: BK
Duyệt: Long Hoàng
Mồ hôi đầm đìa như nước, Vân Trung Hà không dám coi thường vị họa sư này nữa. Hắn bình tâm tĩnh khí, lấy kiếm làm bệ đỡ, bay về phía quỷ môn càng ngày càng cao kia.
Mũi kiếm đang rơi xuống cực nhanh, Vân Trung Hà xuyên qua quỷ môn, trốn khỏi vực sâu quỷ môn cực kỳ cổ quái này.
Cuối cùng cảm giác khó chịu đó cũng biến mất, Vân Trung Hà đang nghĩ muốn rút một thanh kiếm khác của mình ra, lam kiếm của hắn đã bị hắn vứt bỏ trong quỷ môn thâm uyên.
Thế nhưng sau cùng Vân Trung Hà liền tức điên lên, bởi vì lam kiếm ở ngay dưới chân hắn, bị hắn giẫm trong bùn đất. Xung quanh hắn vốn chẳng hề có quỷ môn nào, hắn căn bản không hề rơi vào trong vực sâu nào cả, nãy giờ luôn đứng tại chỗ.
Những gì hắn đã thấy, chẳng qua chỉ là ác mộng huyễn cảnh mà Nam Linh Sa vẽ ra.
Quỷ môn thâm uyên này, vốn đã là một cơn ác mộng, hư hư thật thật!
Vân Trung Hà không thể nào tin nổi bức họa thứ hai chỉ là họa thuật huyễn cảnh, mà hắn thấy khó chịu, đơn giản chỉ vì cảm giác bị bóng đè như khi mơ thấy ác mộng!
"Mới nghe nói có chiêu thức đạp kiếm phi thiên, chứ chưa nghe từng ngự kiếm đạp bùn bao giờ, ha ha ha!" Có người trên mê tường cười phá lên.
Mọi người bên ngoài tất nhiên không thấy được quỷ môn thâm uyên mà Nam Linh Sa đã vẽ, chỉ thấy Vân Trung Hà hành động rất cổ quái, nhìn hắn không hề giống một cao thủ kiếm sư, ngược lại như trẻ con đang bắt chước động tác trong kịch mà múa may quay cuồng, trông rất khôi hài.
Có vài Thần Phàm giả có nhãn lực tốt, thính lực tốt hơn người bình thường, có người linh thức cường đại. Thật không may, Vân Trung Hà lại thuộc loại thính lực tốt.
Hắn nghe được tiếng cười nhạo những người đứng trên mê tường phía xa nhằm vào hắn.
Điều này làm hắn vừa xấu hổ vừa tức giận, hắn nhặt lam kiếm đầy bùn đất dưới chân lên, cổ tay hắn run lên một cái, tức khắc lam kiếm gạt đi tất cả vết bẩn, trở lại dáng vẻ sạch sẽ bóng loáng như ban đầu.
Hắn nhận ra một điều rằng, không thể đánh viễn công dây dưa với họa sư này, những họa ảnh kia xuất hiện tầng tầng lớp lớp, hắn thực sự khó mà đoán ra đâu là thật đâu là giả.
Vân Trung Hà đổi sang chiến lược đánh cận chiến. Hắn bay vụt lên, bóng người lại phân thân hóa thành mấy đạo, lần này không phải ba đạo mà là năm đạo.
Đúng như hắn nói, khi đối phó những đám người kia, hắn còn cất giữ một phần thực lực nhất định. Tốc độ và cảnh giới mà hắn để triển lộ ra lần này còn cao hơn lúc nãy một tầng.
"Nhiều năm rồi mà vẫn thích chơi trội." Chúc Minh Lãng khịt mũi khinh thường cách dùng kiếm của Vân Trung Hà.
Năm đạo kiếm ảnh mãnh liệt công kích từ năm phía khác nhau, thật ra Chúc Minh Lãng vừa liếc mắt một cái là đoán ra được Vân Trung Hà đang sử dụng chiêu thức gì, mấy đòn công kích trông có vẻ cường đại này chẳng qua đều chỉ là làm màu cho thêm huyền bí lừa người mà thôi.
Sát chiêu chân chính của hắn còn phải chậm hơn nửa giây mới đến, năm đạo kiếm ảnh đó chỉ có tác dụng quấy nhiễu Nam Linh Sa, làm nàng lộ ra sơ hở mà thôi.
Nam Linh Sa không nhìn thấu, nhưng cách nàng ứng đối cũng vừa đơn giản vừa thô bạo. Dưới chân nàng xuất hiện một hắc bạch bát quái đồ, khi Nam Linh Sa dựng đầu bút lên, hắc bạch bát quái đồ này cũng dựng lên theo, chắn trước công kích của Vân Trung Hà!
Thân là đại đệ tử thủ tịch của Diêu Sơn Kiếm Tông, làm sao Vân Trung Hà lại không nhận ra Bát Quái Cự Thạch Đài này.
Không phải chính là Thạch Đài dưới sơn trang của bọn hắn sao!
Dù là năm đạo kiếm ảnh đánh úp bất ngờ để thăm dò chèn ép hay sát chiêu chân chính đến ngay sau đó của Vân Trung Hà, tất cả đều bị ngăn trước Bát Quái Thạch Đài Đồ này.
Thực lực của Vân Trung Hà quả thật mạnh hơn Tử Diệu Trúc rất nhiều, một kiếm sau cùng của hắn còn đánh tan Bát Quái Thạch Đài Đồ của Nam Linh Sa, khiến Nam Linh Sa không thể không lui về phía sau, giữ một khoảng cách nhất định với Vân Trung Hà.
"Họa thuật, cũng chỉ vậy mà thôi!" Vân Trung Hà thấy Nam Linh Sa bị mình bức lui, khóe miệng nhếch lên cười.
"Vân Trung Hà ơi là Vân Trung Hà, loại tiểu tử như ngươi chỉ khi nào có thể vứt cái vẻ tự phụ huênh hoang não tàn đấy đi thì khi đó cảnh giới mới có thể tăng lên một cấp bậc. Nàng đã có thể vẽ Bát Quái Thạch Đài của Diêu Sơn Kiếm Tông, tất nhiên là vẽ được Kiếm Vẫn Trận của Diêu Sơn Kiếm Tông chúng ta rồi, đúng là thứ não tàn, quá ngu xuẩn!" Chúc Minh Lãng lắc đầu thở dài nói.
Vân Trung Hà nghe vậy thì lập tức nhìn xuống dưới chân.
Trên bề mặt mặt đất mà hắn đã đánh nát Bát Quái Thạch Đài, không biết từ lúc nào đã bị vẽ lên một bức địa họa!
Thứ trong địa họa này chính là một trong những trận pháp nổi danh nhất trong Diêu Sơn Kiếm Tông, Kiếm Vẫn Trận!
Trận đồ này được cấu thành từ mười bảy chuôi cổ kiếm, mà mỗi một cổ kiếm đều là bảo kiếm mà chỉ có Tông chủ Diêu Sơn Kiếm Tông sử dụng. Khi các Tông chủ sắp trở về với cát bụi, bọn họ sẽ luyện kiếm của mình thành Vẫn Kiếm, đời đời bảo vệ Diêu Sơn Kiếm Tông.
Nam Linh Sa từng thăm quan Diêu Sơn Kiếm Tông, mà trận pháp nàng dành thời gian lâu nhất để xem không phải Bát Quái Cự Thạch Đài, mà là Kiếm Vẫn Trận đã tồn tại qua nhiều năm tháng, có thể phát ra tỏa thân định hồn chi lực vô cùng vô tận!
Nàng vẽ mô phỏng Kiếm Vẫn Trận của Diêu Sơn Kiếm Tông ra trên mặt đất. Cho dù còn lâu nó mới sánh bằng Kiếm Vẫn Trận chân chính, nhưng cũng có thể hiển hiện một phần nhỏ uy lực của thần vận!
"Ong!"
Từng tiếng "Ong ong" vang lên, mười bảy thanh cổ kiếm của các Tông chủ hiện ra từ trong bức họa, chúng nó tựa như mười bảy vị tuyệt thế cường giả, toàn thân tản mát ra sự uy nghiêm khiến người ta không rét mà run.
Thanh cổ kiếm đầu tiên có thân kiếm to lớn, nó bay về phía trời không, lại chợt lao đầu cắm xuống đại địa.
Đại địa nháy mắt xuất hiện những gợn sóng như ao hồ, lúc sóng lay động, một cổ lực lượng chèn ép bàng bạc ập lên vai Vân Trung Hà, Vân Trung Hà quát lên một tiếng, dùng kiếm khí khí hồng chặn cản lại.
Nhưng chỉ trong chốc lát, thanh cổ kiếm cổ kiếm thứ hai thon dài rơi xuống từ trong đám mây, nghiêng xuống cắm vào mặt đất cách Vân Trung Hà không xa.
Thoáng chốc, một dãy núi vô hình đè trên sống lưng của Vân Trung Hà khiến hắn trực tiếp sụp người xuống, suýt nữa ngã nhào vào trong bùn đất!
Thanh cổ kiếm thứ ba là liễu nhiễu cực toàn, trên thân kiếm nó có răng cưa, khi nó xoay tròn, không khí bắt đầu khuấy động dữ dội, Vân Trung Hà cảm giác mình đang ở trong lốc xoáy sóng thần, cả người choáng váng muốn nôn mửa.
Thanh cổ kiếm thứ tư tiếp tục xuất hiện, Vân Trung Hà ngã quỵ xuống đất, đầu gối như bị dập nát, phát ra tiếng gãy xương đáng sợ.
Dù vậy nhưng Vân Trung Hà vẫn không hét lên, tính cách xem như khá quật cường, không chịu khuất phục.
Mặt hắn trắng bệch, nét mặt rất đau đớn, đôi mắt không cam lòng nhìn chằm chằm vào họa sư Nam Linh Sa.
"Kiếm Vẫn Trận, ta chỉ có thể vẽ ra bốn kiếm... Nhưng mà, ngươi đã thua rồi." Nam Linh Sa đi tới, nói với Vân Trung Hà.
Vân Trung Hà nhìn nàng, phát hiện trên gò má lẫn cần cổ trắng nõn hoàn mỹ không có lấy một giọt mồ hôi nào.