Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 194: Kiếm Tỉnh (1)

Chương 194: Kiếm Tỉnh (1)




Dịch giả: Thanh Thanh

Edit: BK

Duyệt: Long Hoàng

Tử Vân Long vừa mới trở lại chiến trường, thì đột nhiên phải đối mặt với một kiếm này.

Chớp mắt đã thấy lực lượng cường đại đó đập thẳng vào thân thể đang bay lơ lửng trên không trung của nó, không gian xung quanh dường như cũng bị lực lượng kia bóp méo vặn vẹo.

"Ầm! ! ! ! !"

Tử Vân Long rơi xuống từ độ cao mấy trăm mét, bộ tử lân của nó vốn cứng rắn như bạc, nhưng lúc này đột nhiên lại vỡ nát một mảng lớn, xương rồng dài ngoằn cũng bị gãy mất mấy khúc.

Nó rơi xuống ngay trúng một bức tượng đá tướng quân.

Tượng đá đó lập tức hóa thành bột phấn, nơi dốc núi cũng bị lõm xuống thành một cái hố lớn, Tử Vân Long đang nằm quặn trong cái hố này, cơ thể nó trở nên nặng nề hơn không biết gấp bao nhiêu lần, gần nửa ngày vẫn chẳng thể đứng lên.

Máu tươi rỉ ra từ lớp vảy dưới phần bụng, máu chảy từng giọt từng giọt, rồi lập tức bay về phía Kiếm Linh Long ở trên cao.

Lưỡi Kiếm Linh Long thích thú uống máu đến ửng đỏ, mới vừa rồi còn nhìn thấy nó như một thanh kiếm cổ lão uy nghi, giờ càng ngày càng giống như một thanh thiết huyết bảo kiếm trên chiến trường, bộc phát ra thần uy oai phong lẫm liệt!

Thân kiếm bắt đầu nóng rực.

Kiếm Linh Long dường như đang thoát thai hoán cốt ngay trong lúc chiến đấu, từng đạo minh văn cổ hồn đang ngủ say ở bên trong kiếm, cũng đang dần thức tỉnh!

"Bích Huyết minh văn."

Chúc Minh Lãng nhếch môi, có lẽ cũng chỉ có hắn từng chìm đắm mười năm ở trong Khí Kiếm Lâm để luyện kiếm, mới có thể nhận ra Bích Huyết Chi Kiếm này.

Hào sĩ chi huyết, cất giấu ba năm, hóa thành bích ngọc!

Dùng bích ngọc này rèn thành thân kiếm, một khi tiến vào chiến trường tắm trong máu của địch nhân, máu của những kẻ mà nó đã chém qua sẽ lưu lại trên thân kiếm, rồi sau đó tỏa ra một lớp phong mang!

Bên trong Kiếm Linh Long có rất nhiều cổ kiếm, kiếm hồn của bọn chúng chỉ có thể thức tỉnh dưới tình huống đặc biệt, mà trong đó trực tiếp nhất, hung mãnh nhất, cũng chính là Bích Huyết minh văn này!

Lúc bình thường, thân kiếm tinh xảo như ngọc bích.

Lúc vung chém, thân kiếm tựa như bị huyết diễm thiêu đốt, máu tươi lọt vào tầm mắt!

"Còn kém một chút, có lẽ máu của kiếm sư mới có hiệu quả tốt nhất." Chúc Minh Lãng nhìn chằm chằm vào Ôn Mộng Như của Miễu Sơn Kiếm Tông.

Ôn Mộng Như nắm chặt kiếm trong tay, toàn bộ sự chú ý của nàng đều rơi vào Kiếm Linh Long.

Nàng cũng chưa từng gặp qua con rồng như vậy.

Căn bản làm gì có loại rồng nào lại giống y hệt như kiếm thế này, thậm chí so với cổ kiếm chân chính càng thêm phần sát phạt đáng sợ hơn!

Chúc Minh Lãng nói kiếm sư, đương nhiên chính là Ôn Mộng Như.

Mà Kiếm Linh Long đã từ trên trời hạ xuống, lưỡi kiếm ửng đỏ lướt tới, sắc mặt Ôn Mộng Như trở nên ngưng trọng, nàng vội vàng nâng kiếm chống đỡ.

"Leng keng! !"

Đừng nhìn Kiếm Linh Long bên ngoài linh hoạt, nhưng trọng lượng của nó lại cực kỳ nặng.

Ôn Mộng Như vận sức, dùng kiếm lực của mình cản lại, lập tức liền cảm giác được bàn tay của mình rã rời, lòng bàn tay hơi tê dại, ngay cả bộ pháp cũng có chút hỗn loạn.

"Khoái Kiếm Thức!" Chúc Minh Lãng nói.

Mười năm luyện kiếm, Kiếm Linh Long thế nhưng đều hiểu được tất cả kiếm thức của Chúc Minh Lãng, nó lại cực kỳ linh hoạt nhanh chóng, kiếm vừa đánh xuống liền lập tức chuyển sang dùng Khoái Kiếm tấn công.

Kiếm hoa hỗn loạn, Ôn Mộng Như cũng đáp trả lại bằng Khoái Kiếm giống y như vậy, lúc đầu những người xung quanh còn có thể nhìn thấy kiếm và kiếm va chạm với nhau, nhưng sau khi hai thanh kiếm qua lại hơn ngàn chiêu, giống như mưa kiếm lưu lại tàn ảnh, cuối cùng chỉ có thể nhìn thấy tia lửa lóe lên lúc hai thanh kiếm va chạm nhau!

"Keng! ! Keng keng keng! ! !"

"Keng keng keng keng keng! ! ! !"

Thế kiếm như mưa, Ôn Mộng Như không ngừng bị ép lui về phía sau, đôi mắt nàng chuyên chú tập trung, vẻ mặt ngưng trọng, tựa như nàng đang dùng toàn lực cùng so chiêu với một vị kiếm sư cao thủ nào đó.

Chỉ là, hổ khẩu của nàng (khoảng giữa ngón cái và ngón trỏ), mỗi lần giao phong đều trở nên nóng hừng hực, nàng cảm giác ngón cái và ngón trỏ của mình như sắp rời ra tới nơi rồi!

Kiếm Linh Long này không chỉ có tu vi cao, mà còn rất nhanh, hơn nữa còn tăng tốc không ngừng.

Ôn Mộng Như đã đến cực hạn, Kiếm Linh Long kia cực kỳ lợi hại, xuất ra đều là hiểm chiêu, thậm chí còn một số chiêu kiếm không thể chống đỡ bằng kiếm kỹ, nàng chỉ có thể dùng man lực cản lại, nhưng mỗi một lần công kích Kiếm Linh Long càng kéo ngắn khoảng cách lại, xuất kiếm lại càng nhanh hơn, tay của Ôn Mộng Như bắt đầu run rẩy, lòng bàn tay bị cọ sát đến trầy da...

...

Hoắc Thượng Quân, Diệp Quảng, Ôn Mộng Như, ba người đều là cường giả đỉnh cao nhất trong lần thi đấu thế lực lần này, nhưng mỗi một người bọn họ đều bị Chúc Minh Lãng từng bước ép lui.

Ở cổng thành, có không ít người đều là Mục Long Sư và Thần Phàm giả, thị lực của bọn họ vượt xa người thường.

Lúc bọn họ nhìn thấy Kiếm Linh Long, tất cả đều bị chấn động và hoang mang.

Trên đời này lại có thực sự Kiếm linh chân chính?

Mà càng không thể tưởng tượng được là, kiếm linh hóa rồng!

Khó trách Chúc Minh Lãng này lại ngông cuồng như vậy, không thèm để các thiên tài của mấy thế lực lớn khác vào mắt.

Tu vi của Kiếm Linh Long này, ít nhất phải là Quân cấp, hơn nữa lúc minh văn của nó thức tỉnh thì nó còn có thể trở nên cường đại hơn!

"Con rồng này quả thật là ngàn năm khó gặp, nhưng cũng chỉ là một Long Quân, nếu Chúc Minh Lãng không ngông cuồng rêu rao như vậy, quả thật hắn có thể dựa vào đầu Kiếm Linh Long cấp bậc Long Quân này mà đoạt được tài nguyên mình muốn, hiển lộ tài năng, nhưng trong Cửu Quân Mộ Sơn này không phải chỉ mình hắn duy ngã độc tôn, còn có nhiều cao thủ như vậy. . ." Trưởng lão của Thương Long điện mở miệng nói.

"Một người đấu với đại đệ tử đứng đầu của ba thế lực lớn, như vậy đã rất mạnh mẽ rồi!"

"Không nghĩ tới Chúc Minh Lãng chuyển qua Mục Long Sư mà vẫn có thể mạnh mẽ cường hoành như thế."

Các đại thế lực bên ngoài đều tỏ vẻ thán phục, nhưng trong lòng lại cực kỳ không thoải mái.

Những hộp gấm kia, còn không phải đều là máu của bọn họ sao, trước đó Chúc Minh Lãng dùng khói lửa không biết đã vơ vét đi bao nhiêu bảo vật, bọn họ đã đủ đau lòng rồi, vậy mà dưới mắt ở trong Cửu Quân Mộ này hắn lại một người quét ngang quần hùng...

Quan trọng nhất chính là, ba người Ôn Mộng Như, Diệp Quảng và Hoắc Thượng Quân đều không thể tóm được Kiếm Linh Long kia, điều này khiến những người khác đều sợ hãi mà lui xuống, đây chẳng phải tương đương với việc để một mình Chúc Minh Lãng độc chiếm hết hơn phân nửa tài nguyên ở đây!

Đây cũng không giống những gì mà bọn họ đã tính toán trước đó.

Tình hình không quá tốt! !

"Ngu xuẩn, còn ngẩn người ở đó làm gì, trực tiếp công kích Mục Long Sư đi chứ." Ở nơi cao nhất trên cổng thành, một nam tử mặc long bào màu lam cả giận nói.

Lời nói này của hắn, tất nhiên là sẽ không truyền đến được ở một nơi xa như núi Cửu Quân Mộ, nhưng cũng nhóm người Hoàng Thiếu bang kia cũng không phải là kẻ ngốc, lúc này hai huynh đệ trong hoàng tộc là Triệu Ngọ và Triệu Thần đã lên đỉnh mộ từ một hướng khác của ngọn núi.

...

Trên Cửu Quân Mộ Sơn, Triệu Thần và Triệu Ngọ cũng không trực tiếp đi lên từ chính diện, mục tiêu của bọn họ rõ ràng chính là Chúc Minh Lãng.

Kiếm Linh Long tuy cường đại vô địch, ba người Hoắc Thượng Quân, Diệp Quảng và Ôn Mộng Như ngược lại có thể dây dưa quấn lấy nó, mà Triệu Thần và Triệu Ngọ, thì trực tiếp công kích vào Chúc Minh Lãng, cho dù Kiếm Linh Long có bay đến thủ hộ, thì Chúc Minh Lãng cũng sẽ bị vây công từ hai phía...

Không phải hắn khoác lác, muốn để tất cả người trong núi Cửu Quân Mộ này phải cút đi sao?

Vậy mấy người bọn họ liền liên thủ lại, tiêu diệt mối uy hiếp lớn là hắn trước thì cũng không phải là chuyện mất mặt gì.

Huống chi, hai huynh đệ Triệu Thần và Triệu Ngọ còn mang theo nhiệm vụ mà tới đây.

Thứ bọn họ muốn chính là tính mạng của Chúc Minh Lãng!

"Đệ tử hoàng tộc đều ưa thích dùng thủ đoạn như này sao? ?" Lúc này, trên mê tường đã có người nhìn thấy hành vi của hai người này.

“Đây cũng không phải là đang tỷ thí luận bàn đơn thuần, mà là tranh giành chém giết, Mục Long Sư mà không có thủ đoạn bảo vệ tốt bản thân thì cũng chẳng khác gì một tên phàm nhân nhỏ yếu." Lập tức liền có người phản bác.

Xác thực, Mục Long Sư ở trong chiến trường, nếu không thể bảo vệ tốt được bản thân, thì đồng nghĩa là phải chết.

Cũng may đa số Mục Long Sư không đi một mình, lúc mục long tổ đội được thành lập, bình thường sẽ có Thần Phàm giả đi theo bên cạnh để bảo vệ.

Ngay lúc Triệu Thần và Triệu Ngọ hành động, một nữ tử đeo mạng che mặt xuất hiện ở gần bên cạnh Chúc Minh Lãng.

Nàng lẳng lặng quan sát xung quanh, trông giống như đang đợi vài kẻ tự chui đầu vào lưới.

Chúc Minh Lãng nhìn thấy Nam Linh Sa, nở nụ cười nói: “Muội tự chọn lựa một đối thủ nào khiến muội cảm thấy có hứng thú đi, còn lại cứ giao cho ta."

Ánh mắt của Nam Linh Sa rơi vào trên người Ôn Mộng Như.

Ôn Mộng Như ở trên dốc nghiêng của ngọn núi, ở dưới một tảng đá lớn, nàng thở hổn hển nặng nề, tay nắm lấy chuôi kiếm, ở chuôi kiếm thấm đầy máu tươi, máu này không ngừng hóa thành từng giọt bay về phía Kiếm Linh Long...

. . .






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch