"Lão sư, Thương Long huyền thuật là do Băng Thần Bạch Long thi triển ra sao, có huyền thuật lợi hại như vậy?" Một tên đệ tử có chút không chờ được liền hỏi.
Đoàn Lam lão sư lắc đầu, ánh mắt rơi vào trên người Chúc Minh Lãng, đương nhiên đối tượng nàng nhìn chính là con rồng nhỏ màu trắng đang được Chúc Minh Lãng ôm trong ngực, nàng lên tiếng nói: "Vừa rồi ta nói, đó là một con Băng Thần Bạch Long, huyết thống chính của nó là Thương Long, phó huyết mạch là Cự Long. Trong quá trình chiến đấu Băng Thần Bạch Long sẽ thi triển ra Phong ma pháp và Băng ma pháp, không phải sử dụng Thương Long huyền thuật."
Không có sử dụng huyền thuật??
Huyết mạch chính của Băng Thần Bạch Long này là Thương Long, vậy huyền thuật của nó phải càng cường đại hơn mới đúng.
Nói cách khác Băng Thần Bạch Long còn đang ẩn giấu năng lực huyết thống chính!
Nếu như vậy, chẳng phải nói cho dù Lục Long trong thời kỳ trưởng thành thì cũng không phải là đối thủ của nó hay sao??
Thế này thì cũng quá khoa trương rồi!
Nam Diệp ở bên cạnh đang bôi thuốc cho Lục Long của mình, lúc nghe thấy câu này, bàn tay hắn hơi trượt mạnh một cái.
Lục Long lập tức kêu rên một tiếng, cũng không biết là do tâm linh nhỏ yếu bị đả kích, hay là do Nam Diệp trượt tay nên làm trúng vết thương.
Chúc Minh Lãng phát hiện ánh mắt của mọi người đều đồng loạt rơi vào trên người mình…
Hắn lúng túng gãi đầu một cái.
Thật ra bản thân Chúc Minh Lãng cũng không để ý tới chi tiết này.
Có lẽ không phải là do Bạch Khởi không sử dụng, mà là vì nó vừa mới chui ra từ trong kén băng không được bao lâu, Thương Long huyền thuật của nó còn chưa thức tỉnh!
"Trước đó Bạch Khởi không biết Cự Long ma pháp." Chúc Minh Lãng tự lẩm bẩm một mình.
Sự biến chất của Bạch Khởi... Hình như không phải là thoái hóa đơn giản như vậy, mà nó trông giống như đang lột xác trùng sinh hơn!
Huyết thống và huyết mạch của Băng Thần Bạch Long cao hơn cả Bạch Thương Long, khi đến giai đoạn trưởng thành, thực lực của Bạch Khởi sẽ càng mạnh hơn so với trước kia!!
Thương Long huyền thuật.
Bây giờ Bạch Khởi vẫn chưa thức tỉnh Thương Long huyền thuật, điều này có nghĩa là phải chờ nó bước vào giai đoạn trưởng thành thì mới có được.
Vậy nuôi dưỡng trong giai đoạn từ thời kỳ ấu niên đến thời kỳ trưởng thành này khá là quan trọng, nếu như tiến triển tốt, có thể thức tỉnh Thương Long huyền thuật vô cùng cường đại.
Nếu ăn không đủ no, nuôi không tốt, Thương Long huyền thuật rất có thể sẽ bị chôn vùi, cũng không có cách nào thức tỉnh được!
Năng lực của huyết thống chính mạnh hơn mấy phần so với phó huyết mạch, Bạch Khởi thi triển ra Băng và Phong ma pháp khá xuất chúng, vậy Thương Long huyền thuật của nó sẽ có dạng thế nào đây, Chúc Minh Lãng không nhịn được có chút mong đợi!
"Tiêu rồi, mật hoa không còn nhiều, mật hoa phải chăm gần một tháng mới có." Chúc Minh Lãng bỗng dưng ý thức được điểm này.
Hắn và Tiểu Hắc Nha cực khổ lắm mới lấy được một viên kim sa, hắn tách ra nửa hạt dùng để mua mật hoa, nhưng lượng mật hoa này cũng chỉ đủ cho Tiểu Bạch Khởi ăn trong một tuần, huống chi hiện tại đã biết huyết thống và huyết mạch của Bạch Khởi, Chúc Minh Lãng cảm thấy tốt nhất là nên nuôi trồng một vài thức ăn có linh tính, như vậy sẽ có trợ giúp rất nhiều đối với việc thức tỉnh huyền thuật của nó!
"Hình như Đoàn Lam lão sư hiểu rất rõ về Băng Thần Bạch Long, lát nữa hắn phải thỉnh giáo nàng nhiều hơn một chút." Chúc Minh Lãng nói thầm trong lòng.
Lúc đầu Chúc Minh Lãng cảm thấy với kiến thức của mình thì không cần phải đi học, bây giờ xem ra việc học là vô tận, có cơ hội vẫn là nên đến học đường nghe nhiều hơn một chút.
…
Thái độ giảng bài của Đoàn Lam lão sư rất nghiêm túc, nói năng thận trọng, hỏi gì đáp nấy, Chúc Minh Lãng tỏ ra rất là chăm chú lắng nghe những phân tích của nàng về huyết thống và huyết mạch của rồng.
Chỉ tiếc là nàng không giảng kỹ về vấn đề cho ăn và chăm sóc, có lẽ là không nằm trong nội dung giảng bài của nàng vào hôm nay.
Tới gần giữa trưa, lớp học mới hoàn toàn kết thúc.
Vừa hết giờ học, Hồng Hào và mấy người bạn cùng phòng khác liền xông tới.
Hồng Hào luôn bá đạo ngang ngược giờ đây trên mặt tràn ngập ý cười, mang theo sự khiêm tốn hiếm thấy, chỉ là vẫn như cũ khiến người khác có cảm giác cái bản mặt của hắn thật gợi đòn.
"Ta vừa nhìn là biết Chúc huynh chính là rồng phượng trong loài người, thoáng tìm hiểu qua, quả nhiên không ngoài suy đoán của ta, Nam Diệp, Lục Long gì chứ, so với Chúc huynh của ta quả thật chỉ làm xấu mặt Thanh Phong viện xá của chúng ta!" Hồng Hào ca ngợi nâng hắn lên tận mây.
Chúc Minh Lãng tặng cho đối phương một cái icon mặt cười mang ngụ ý ta không quen biết với ngươi, rồi nhanh chân đuổi theo hướng Đoàn Lam lão sư rời đi.
"Chúc huynh, từ nay trở đi phòng sau và phòng trước của huynh, cứ để Hồng Hào ta quét dọn dùm cho, còn những chuyện khác huynh cứ việc phân phó cho huynh đệ, có thể ở cùng một viện xá chính là duyên phận!!" Hồng Hào hô lớn ở sau lưng Chúc Minh Lãng, kêu gọi rất nhiệt tình.
Sau khi la hét xong, Hồng Hào vỗ tay lên vai Lý Thiếu Dĩnh, đè mạnh xuống, cười nói: "Lý Thiếu Dĩnh a Lý Thiếu Dĩnh, ngươi muốn ôm bắp đùi của Nam Diệp có phải không, muốn phá hỏng sự đoàn kết trong viện xá, vậy thì ta phạt ngươi đi lau chà sàn nhà cho tất cả mọi người."
Lý Thiếu Dĩnh khóc không ra nước mắt.
Chúc Minh Lãng có rồng lợi hại như vậy, vì sao ngày đó nhập học, hắn ta lại có dáng vẻ tinh thần sa sút còn tệ hơn cả mình chứ!
Hơn nữa lúc ở Trữ Long điện hắn còn bày ra dáng vẻ như chưa thấy qua việc đời, thật sự dáng vẻ đó quá chân thật rồi!...
Trong cánh rừng phong màu vàng, trên con đường nhỏ đen như mực, Đoàn Lam lão sư không cưỡi Phi Điểu Ngụy Long do học viện phân cho, mà ôm quyển sách bải giảng hôm nay, chậm rãi đi bộ.
Chúc Minh Lãng nhanh chóng chạy đến, thật không khéo có một nam tử đến trước hắn một bước, cùng trò chuyện với Đoàn Lam lão sư.
Trong lúc nhất thời Chúc Minh Lãng không biết có nên bước đến hỏi thăm hay không, nhưng ngược lại Đoàn Lam lão sư lại chú ý tới hắn, quay đầu lại hỏi hắn một câu: "Trên lớp học có vấn đề nào chưa hiểu rõ sao, đồng học Chúc Minh Lãng?"
Chúc Minh Lãng vui mừng, bước nhanh về phía trước.
Nhìn nam tử cả người mặc trường phục tơ lụa kia, nhìn cách ăn mặc xem ra cũng là một lão sư.
"Đối với vấn đề thức ăn ta vẫn có một chút hoang mang…" Chúc Minh Lãng nói.
Đoàn Lam nghiêm túc nghe xong, nam tử mặc tơ lụa ở bên cạnh cũng biểu hiện ra phong thái của sư trưởng, im lặng chờ đợi, không nói xen vào.
"Mùa này, có một loại hoa Sương Tuyết, mật hoa trong đó sẽ càng thích hợp với quá trình phát triển của tiểu Long nhà ngươi, chỉ là lấy được nó hơi khó, bởi vì xung quanh hoa Sương Tuyết thường hay có một nhóm Đông Phong Yêu sinh sống ở đó, ngươi có thể cân nhắc đến việc bỏ ra một ít tiền rồi thuê người khác đi làm." Đoàn Lam nói.
Chúc Minh Lãng cười khổ.
Trên người hắn lúc này thiếu nhất chính là tiền!
"Lão sư, ta có hơi nghèo một chút, không biết còn loại thức ăn nào để thay thế không?" Chúc Minh Lãng nói.
"Ta có một ít, có điều cho dù ta là lão sư của ngươi, nhưng cũng không thể tặng miễn phí cho ngươi được. Thế này đi, qua đợt này ta sẽ dẫn theo một số đệ tử Mục Long đến Vinh Cốc thành để gọi mưa, ngươi đến đó giúp ta xử lý một chút việc vụn vặt, một bình mật hoa Sương Tuyết đó xem như là tiền trả thù lao." Đoàn Lam nói.
Hưng vân bố vũ (Hô mây gọi mưa), làm dịu vạn vật, đây là Thương Long huyền thuật!
Thực lực của Đoàn Lam lão sư quả nhiên không tầm thường.
"Được, quá tốt rồi." Chúc Minh Lãng vội vàng gật đầu, chuyện này không thể tốt hơn được nữa!
Mật của hoa Sương Tuyết nhất định là đắt tiền hơn so với mật hoa thông thường khác, Chúc Minh Lãng còn đang lo không có chỗ để kiếm tiền.
"Ngươi đi theo ta, ngươi cần dùng gấp, thì ta có thể đưa trước cho ngươi." Đoàn Lam nói với Chúc Minh Lãng, nói xong câu đó, Đoàn Lam quay sang mỉm cười, lễ phép nói với nam lão sư kia. "Kha Bắc đạo sư, lời ngài nói ta sẽ suy nghĩ cẩn thận, bây giờ ta phải dẫn đệ tử của ta đi lấy ít đồ trước."
"Ừm, được." Kha Bắc đạo sư lịch sự đáp lại.
Chúc Minh Lãng vẫn duy trì sự hiểu biết của một đệ tử nên có, chắp tay thi lễ đưa tiễn, chờ sau khi Kha Bắc đạo sư xoay người rời đi, Chúc Minh Lãng mới nghiêng đầu nhìn Đoàn Lam lão sư…
Người theo đuổi sao?
Đoàn Lam cố ý giữ mình ở lại bên cạnh nàng, là để cự tuyệt Kha Bắc.
Hắn nhìn ra được Kha Bắc cố ý đợi ở chỗ này, chờ nàng kết thúc bài giảng.
Ngược lại đã tạo tiện nghi cho mình, đã vậy hắn còn có thể nhận được mật của hoa Sương Tuyết!
"Ngạc linh của ngươi đâu?" Đoàn Lam lên tiếng hỏi.
"Đang nghỉ ngơi ở phía sau phòng." Chúc Minh Lãng đáp lại.
"Giúp ta làm chút việc nhỏ." Đoàn Lam nói.
"Không thành vấn đề." Chúc Minh Lãng gật đầu nói.
. . .
Ps: Người ta đang tỏ tềnh mà anh main vào phá rối rồi, thiết nghỉ với độ mặn của lão Loạn thì cô giáo Đoàn này cũng về hậu cung của anh main thôi, mọi người thấy đúng không :v