Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 210: Ngoa Thú

Chương 210: Ngoa Thú




Dịch giả: Mi An

Edit: BK

Duyệt: Long Hoàng

"Du~"

Dường như Tiểu Bạch Khởi đã phát hiện ra gì đó, nó vỗ cánh bay vào trong một mảnh hoa vân.

Từng bụi, từng đám đám hoa vân này xinh đẹp mà thanh khiết, tưa như bồ công anh, lúc gió thổi đến, những cánh hoa ấy sẽ phiêu tán ra xung quanh, dần dần hóa thành sương khói giữa không trung, cuối cùng sẽ hoàn toàn tan biến.

Nam Linh Sa bước đi thật chậm rãi, dường như nàng rất thích những đóa hoa vân đặc biệt này, nàng vui vẻ thưởng thức chúng nó.

Hiếm khi thấy nàng kéo nhan sa xuống như bây giờ, lộ ra đôi lúm đồng tiền nơi hai bên má mà ngày thường rất ít gặp, trông tràn đầy sự tươi tắn.

Chúc Minh Lãng thì tiến về phía trước, đi theo bóng dáng của Tiểu Bạch Khởi.

Thường thì Tiểu Bạch Khởi rất hay hứng thú với những thứ kì lạ, nên Chúc Minh Lãng muốn đi xem thử nó đã phát hiện ra cái gì.

"Du~"

Bản thân bề ngoài Tiểu Bạch Khởi đã trông rất thánh khiết cao quý, nó bay lượn qua lại trong từng đoàn vân mạn, tựa như một tiểu tinh linh của Vân quốc.

Nó đậu trên một gốc Vân Đài Thụ, thoăn thoắt leo ngược lên những nhánh cây mây có màu sắc rực rỡ, từng trái cây thõng xuống từ những cành cây đã thu hút sự chú ý của nó.

Nó vươn móng vuốt mập mạp ra, hái một quả xuống.

Lúc này, đột nhiên có tiếng kêu chói tai vang lên từ trong Vân Tuyết Địa Tùng xung quanh Vân Đài Thụ, ngay sau đó, một vài Tước Linh có màu sắc sặc sỡ, toàn thân đều bao trùm lông vũ băng tinh bay ra.

Chúng nó bay lượn xung quanh Vân Đài Thụ, dùng đôi mắt như hổ rình mồi trừng trừng về phía kẻ đến ăn trộm linh quả là Băng Thần Bạch Long kia, không ngừng phát ra tiếng kêu uy hiếp, nhưng lại một mực không dám tùy tiện đến gần Băng Thần Bạch Long.

"Để lại mấy quả cho chúng nó đi." Chúc Minh Lãng cười nói.

Thực lực của mấy đầu Vân Tùng Tước Linh này chỉ khoảng tầm thượng vị Long Tử Cấp.

Hơn nữa, Vân Chi Long quốc đúng là rất đặc biệt, nếu ở bên ngoài thì thực lực hạ vị Tử Cấp của Vân Tùng Tước Linh xem như không tệ rồi, vài tân thủ Mục Long sư chưa chắc đã đối phó được với chúng nó.

Cướp chút trái cây thì có sao? Trên Vân Đài Thụ có không ít mà.

Tiểu Bạch Khởi tung cánh, chỉ thi triển ra chút long uy của mình thôi mà bầy Vân Tùng Tước Linh đã lập tức nhận ra có nguy hiểm, rối rít vội bay vào trong đám mây, sau đó không còn thấy bóng dáng con nào nữa.

Mấy tiếng kêu đầy không cam lòng vang vọng trong bụi mây.

Hiển nhiên các Tước Linh rất khó hiểu vì sao một sinh vật cấp Long Chủ lại muốn cướp đi trái cây mà chúng nó đã chờ đợi nhiều năm. Thực sự thèm đến vậy sao!

"Những Vân Đài quả này quanh năm được hấp thu băng không khí tức trong Vân Chi Long quốc, cho nên chất lượng tốt hơn rất nhiều so với Băng Sơn Tuyết Liên Hoa Mật trăm năm người ta bán bên ngoài, lát nữa đi vào trong nhìn xem có Vân Đài Thụ nào lớn hơn không." Chúc Minh Lãng nói.

Tiểu Bạch Khởi rất hiếm khi thích ăn thứ gì, hơn nữa yêu cầu đối với dinh dưỡng của nó còn tương đối khắt khe. Nếu sau này có thể được thường xuyên ăn Vân Đài linh quả này, uy lực Băng Thần chi pháp của Tiểu Bạch Khởi sẽ tăng lên ít nhất gấp đôi.

Long lương có mối quan hệ mật thiết với long kỹ. Cũng giống như kỹ năng Bạch Trú Lưu Tinh (mưa sao băng giữa ban ngày), Tiểu Bạch Khởi phải ăn tinh trần toái phiến mới có thể thi triển được kỹ năng này.

Hơn nữa nếu long lương có linh lực, nó cũng sẽ tự bồi bổ cho kỹ năng tương ứng của long thú.

Thế nên cùng một chủng loại rồng, cùng một cấp bậc, cùng một năng lực, nhưng nếu dùng long lương khác nhau thì uy lực thể hiện ra cũng có một sự khác biệt nhất định.

Kết hợp với thực lực của Băng Thần Bạch Long, nó hẳn là có thể đạt được đỉnh vị Quân Cấp khi đến thành thục kỳ.

. . .

Dù là yêu ma, long thú hay bất kỳ những sinh vật có linh hồn khác đều phải tuân theo luật rừng, đó là dựa vào thực lực để đoạt lấy linh tư, chứ không hề có chuyện dựa vào lời nói mà cướp đoạt.

Thế nên Chúc Minh Lãng và Tiểu Bạch Khởi không hề có cảm giác tội lỗi với những Vân Tùng Tước Linh canh giữ xung quanh Vân Đài Thụ, nói không chừng Vân Đài Thụ là cũng là do chúng nó giành địa bàn của những sinh vật khác.

"Du~"

Có vẻ Tiểu Bạch Khởi đã ngửi thấy mùi trái cây hấp dẫn hơn, phát ra tiếng kêu đầy phấn khởi.

"Ở đằng trước à, có điều hình như chỗ đó khá phức tạp." Chúc Minh Lãng nói.

Chúc Minh Lãng dùng linh cảm của mình để thăm dò xung quanh, rõ ràng là vùng phụ cận những bụi mây kia có khí tức của sinh vật cường đại nào đó, hơn nữa dường như không chỉ một con.

Tiểu Bạch Khởi không cẩn thận từng bước mà dẫn đầu bay vào trong trước, Chúc Minh Lãng cũng không thể làm gì khác hơn ngoài nhanh chóng đuổi theo.

"Hình thể ngươi to hơn chút nữa là có thể chở ta đi rồi." Chúc Minh Lãng hơi u oán nói.

Làm gì có một Mục Long sư tôn quý nào phải tự đi bộ một cách thảm thương như hắn đâu, nhưng Thần Mộc Thanh Thánh Long mới vừa ăn Đại Linh Đan, đang phải ngủ đông để tiêu hóa.

Đại Hắc Nha thì thôi vậy, Chúc Minh Lãng rất quan ngại cho khổ người của nó, cảm giác trông nó như chỉ cần giẫm một chân xuống vân tuyết là liền đâm đầu ngã xuống luôn vậy. Nơi này có rất nhiều tầng mây, nhìn bề ngoài thì mềm mại như tuyết, có thể đạp lên, nhưng cũng có không ít nơi rỗng tuếch, với những người lần đầu tiên tới đây thì rất khó phân biệt.

"Du~~"

Tiếng kêu của Tiểu Bạch Khởi vang vọng ở đằng trước, Chúc Minh Lãng vừa đi qua một đoàn sương mù lơ lửng thì phát hiện đằng trước rất sáng sủa rộng rãi, đó là một khoảng trời xanh mênh mông.

Bầu trời xanh thẳm với những đóa mây trắng như một ao hồ mùa thu, đẹp đến mức say lòng người.

Chúc Minh Lãng dừng chân lại một lát, muốn chờ Nam Linh Sa đến.

Theo như hắn nghĩ, có lẽ Nam Linh Sa sẽ muốn vẽ lại cảnh đẹp này, nhưng khi nàng chậm rãi đến đây thì cũng chìm đắm trong mảnh ao trời duy mỹ như hắn, không hề có ý định cầm bút ra vẽ.

"Vèo ~"

"Vèo ~"

Đột nhiên, một tiểu tiên linh như vân thố phóng qua trước mắt Chúc Minh Lãng cực nhanh, chạy một vòng trong bụi mây phía trước rồi lại thoăn thoắt chạy về, sau đó nhẹ nhàng nhảy vào lòng Nam Linh Sa.

Tiên Linh Chi Thố?

Hơn nữa thân hình nó lại có màu hổ phách, đến cả bộ lông cũng tỏa ra một ánh sáng u linh, nhưng khí tức nó để lộ ra lại tràn trề sinh mệnh khí tức.

Hai lỗ tai dài mảnh vì vừa rồi chạy nhanh mà hất ra sau, trông rất khéo léo đáng yêu, giờ đây nó đang được Nam Linh Sa ôm vào lòng, lỗ tai nó đã giãn ra sau cái ót tròn trịa.

"Thỏ sao?" Chúc Minh Lãng hơi bất ngờ nhìn chằm chằm vào nó.

"Là Ngoa Thú!" Giọng của Nam Linh Sa lớn hơn một chút, đôi mắt để lộ ra sự không hài lòng vì Chúc Minh Lãng không có mắt nhìn.

"Là con Thố Long này đã chữa trị cho Đại Hắc Nha nhà ta sao?" Chúc Minh Lãng lập tức hiểu ra.

Tiểu tử này có đường nét duyên dáng, khuôn mặt xinh đẹp, giơ tay nhấc chân đều tràn đầy linh khí, thân hình mập mạp trông rất dễ thân chứ không cao quý lãnh ngạo như Băng Thần Bạch Long, đến Chúc Minh Lãng cũng vô thức muốn vươn tay ra sờ nó.

Nhưng nghĩ đến nơi nó đang nằm quá nhạy cảm, hắn gạt suy nghĩ này đi.

"Ngoa Long, là Ngoa Long! Không phải Thố Long, cái đồ si nhi, tứ chi phát triển." Chợt tiểu thỏ linh kia nói ra tiếng người, giọng nói trong trẻo mà non nớt ấy hoàn toàn chính là của một nữ đồng bảy tám tuổi!

Chúc Minh Lãng há hốc mồm.

Đây là lần đầu tiên hắn thấy có con rồng nào nói được tiếng người... ừm, Cẩm lý tiên sinh là cá chép, không tính.

"Ta chỉ từng nghe vài lão nhân gia ở trên phố phường kể rằng Ngoa Thú là sinh linh trong thần thoại. Nếu có một tiểu hài nói dối lừa gạt người khác, nó sẽ bị biến thành một đầu Ngoa Thú, cũng chính là một con thỏ chỉ biết ăn cỏ." Chúc Minh Lãng nói.

. . .






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch