"Đây chính là chân tướng mà ngươi muốn biết đấy, còn không bằng cứ tiếp tục hồ đồ như trước." Nam Linh Sa lạnh lùng nói, rồi nàng tiếp tục đi về phía trước.
"Linh Sa cô nương." Chúc Minh Lãng bắt được cổ tay nàng.
Trong mắt Nam Linh Sa lộ ra vài phần tức giận.
Chúc Minh Lãng buông tay nói:"Ngươi làm sao biết được người ở trong địa lao là ai, các ngươi rõ ràng không thể biết được chuyện gì đã xảy ra với từng người."
"Tinh Họa là Dự Ngôn sư, nàng vốn không có chút năng lực tự vệ nào. Ngươi cho rằng với thực lực của Lê Vân Tư, ai có thể đem nàng vây khốn lại được?" Nam Linh Sa nói.
"Ý của ngươi là, Lê Anh đã lợi dụng điểm này để vây khốn Vân Tư vào trong địa lao?" Chúc Minh Lãng nói.
Ở trong địa lao hôm đó, không phải Lê vân Tư...
Các nàng đều là nhất thể song hồn.
Cùng mình phát sinh quan hệ là một người khác.
Vậy sau khi đã tỉnh lại là ai, Lê Vân Tư hay Lê Tinh Họa.
Rồi sau đó nữa chung đụng với mình lại là ai nữa?
Không đúng.
Chúc Minh Lãng vẫn cảm thấy có điểm không đúng, hắn không thể nào chấp nhận.
Lê Vân Tư mà mình chung đụng lúc đó, từ đầu đến cuối vẫn chỉ là một người.
"Ta cảm thấy là Vân Tư, ta tin tưởng vào phán đoán của mình." Cuối cùng Chúc Minh Lãng lắc đầu, phủ định toàn bộ lời nói của Nam Linh Sa.
"Không lâu nữa nàng sẽ đến Hoàng đô. Ngươi tự mình đi hỏi đi." Nam Linh Sa nói.
"Tóm lại các người là bốn chị em. Lê Vân Tư, Lê Tinh Họa, Nam Linh Sa, Nam Vũ Sa? Ngươi là Nam Linh Sa cùng với Nam Vũ Sa là nhất thể song hồn." Chúc Minh Lãng nói.
Nam Linh Sa không trả lời.
Coi như ngầm thừa nhận.
Chúc Minh Lãng nhìn xung quanh, toàn là mây mù.
Lúc đầu gặp nhau, Chúc Minh Lãng còn cho rằng Lê Vân Tư và Nam Linh Sa cùng là một người, chỉ là nàng sở hữu hai nhân cách khác nhau mà thôi.
Nhưng khi nhìn thấy cả hai nàng cùng xuất hiện, hắn liền gạt đi ý nghĩ này.
Nhưng ngay khi hắn vừa mới thích ứng được hai tỷ muội là song bào thai, kết quả lại là nhất thể song hồn!
Cho dù là trong truyện cổ tích cũng khó mà có tình tiết khó tin như thế này!
Chẳng qua nó thực sự đang hiện rõ mồn một trước mắt mình.
Nội tâm Chúc Minh Lãng sao có thể bình tĩnh cho được chứ!
Cô em vợ họa sư và cô em vợ mục long sư coi như vẫn còn tốt, dù sao các nàng cùng mình cũng là trong sạch, cũng không dây dưa rau mơ rễ má gì cả.
Nhưng Lê Vân Tư....
Nếu quả thật như những gì Nam Linh Sa nói, ở trong địa lao quả thật là một người khác.
Tầng quan hệ mà mình và Lê Vân Tư mới gây dựng kia, đến tột cùng có thể kéo dài được bao lâu a.
Một vấn đề, bốn mối lo!
Nói sao đi nữa, chúc Minh Lãng hắn cũng là một nam nhân có nguyên tắc.
Nam Linh Sa cùng Lê Vân Tư cho dù tướng mạo có giống nhau như đúc, nhưng hắn vẫn tuyệt đối không có nửa điểm hành vi chiếm tiện nghi nào, luôn luôn lấy lễ đối đãi, bảo trì quân tử chi giao.
Có thể lúc này, trong thân thể Lê Vân Tư cũng có hai linh hồn.
Mà dựa trên những gì Nam Linh Sa nói.
Cùng mình ở trong địa lao ngày đó là muội muội Lê Tinh Họa.
Mà sau đó cùng mình chung đụng là tỷ tỷ Lê Vân Tư.
Quá loạn.
Chúc Minh Lãng lắc đầu, muốn đem mấy ý tưởng rối loạn trong đầu ném đi.
Rốt cuộc là tự mình chuốc lấy.
Sao phải đi tìm hiểu vấn đề nhân cách kỳ lạ của Nam Linh Sa.
Coi như nàng là một người, tính tình đôi khi mạc danh kỳ hiệu biến đổi khác thường đi, mất trí nhớ liền mất trí nhớ a, Cẩm Lý tiên sinh cũng chỉ có bảy bước trí nhớ nhưng cũng không cảm thấy có điều gì không thích hợp mà.
Hiện tại ngược lại, đặt vào tình huống của mình và nương tử, cấp độ càng sâu, sự tình càng phức tạp, càng là khảo nghiệm đạo đức của một người a.
Quả thực như Nam Linh Sa nói, không bằng thà cứ hồ đồ như hồi trước.
Mất trí nhớ.
Bản thân hắn cũng thật muốn mất trí nhớ luôn.
Coi như chưa từng nghe thấy những lời ban nãy.
Lê Vân Tư cũng sắp đến Hoàng đô, như vậy bảo mình làm sao đối mặt với nàng đây!
Cũng không thể vừa gặp mặt liền hỏi nàng: Sự việc trong địa lao ngày đó nàng còn nhớ rõ không?
Nam Linh Sa a Nam Linh Sa.
Ngươi quả thật cũng quá độc rồi.
Vấn đề về bản thân ngươi không muốn cùng ta thảo luận thì thôi, cớ gì còn muốn kéo cả nương tử của ta liên lụy vào luôn chứ!
…
Vân Chi Long Quốc không hổ là thánh địa của Cực Đình hoàng triều.
Ở đây một tuần, cả đám long sủng của hắn đều nhận được linh vận tẩm bổ ở nơi đây.
Nhất là Tiểu Bạch Khởi.
Sau khi ăn Vân Đài mẫu thụ thánh quả, Chúc Minh Lãng thậm chí có cảm giác không lâu nữa nó sẽ lại tiến giai rồi!
Điều này so với thời gian dự tính sớm hơn nhiều lắm.
"Chúc Minh Lãng, đó là Vân Hải, có thể đẩy nhanh tốc độ phát triển linh vực của ngươi, ba ngày tương đương với mấy năm. Có được linh nhãn như này, trước khi rời khỏi Vân Chi Long Quốc, Bạch Khởi có thể bước đến thành thục kỳ rồi!" Cẩm Lý tiên sinh có chút hưng phấn kêu lên.
(note: cấp bậc của rồng : ấu niên, thành niên, trưởng thành và thành thục kỳ.)
Chúc Minh Lãng ngẩng đầu lên, lại phát hiện phía trước mặt là một phiến Vân Hải lớn.
Vân Hải không ngừng chuyển động, có thể thấy được vô số ánh sáng rực rỡ màu hồng đang tỏa ra xung quanh, như đang từ từ bị cuốn vào bên trong dòng xoáy, rót vào trong Linh nhãn Vân hải.
Có thể thấy cả bầy long thú, đang tụ tập tại vị trí của Linh nhãn kia, dường như chúng đang muốn tranh đoạt lãnh thổ tại vùng đất đó, trong đó cũng có không ít đầu long thú thực lực đã đạt đến quân cấp!
"Nhiều long thú muốn tranh đoạt địa bàn như vậy, chúng ta muốn đến đó chiếm một chỗ, chuyện này cũng không dễ a." Chúc Minh Lãng nói.
Quả thực đây là đúng là thánh địa tu luyện tuyệt hảo mà.
Bao gồm cả Thần phàm giả, nếu có thể ở lại đây tu luyện vài ngày, thực lực cũng có thể nhanh chóng có bước nhảy vọt.
"Ngươi canh giữ một ngày, ta canh một ngày." Hiển nhiên Nam Linh Sa cũng có hứng thú vô cùng lớn đối với Vân Hải Linh Nhãn này.
"Được. Bằng không cứ lo chém giết cũng rất khó chuyên tâm tu luyện được." Chúc Minh Lãng gật đầu nói.
Vân Hải Linh Nhãn này thực chất cũng là một cơ duyên hiếm có của Vân Chi Long Quốc, cũng giống như cầu vồng xuất hiện sau cơn mưa vậy, cần phải có những nhân tố đặc thù mới có thể hình thành.
Cơ duyên này có thể nói là cực kỳ hiếm thấy, đi vào trong Vân Chi Long này, cũng là vì tìm loại thiên địa linh nhãn này để khiến thực lực có thể nhanh chóng tăng vọt.
Đề nghị của Nam Linh Sa thực sự rất tốt.
Bọn họ đều cần loại linh nhãn ngưng tụ đủ linh khí này để tu hành.
Nhưng trong Vân Chi Long Quốc có nhiều sinh vật mạnh mẽ như vậy, bọn chúng cũng có khát vọng muốn được tiến vào bên trong, hấp thu cọc cơ duyên mà thiên nhiên ban tặng này.
Nếu cả đoàn sinh vật cùng nhau tiến vào trong Vân Hải Linh nhãn, linh khí sẽ phân tán đều cho các sinh vật ở trong đó, hiệu quả đương nhiên giảm đi nhiều.
Nếu đã là ngưng tụ, đương nhiên một người độc hưởng sẽ thu được nguồn lợi lớn nhất, nhưng quá trình hấp thu cần phải tập trung tinh thần khó có thể phân tâm đi chiến đấu.
Nếu Chúc Minh lãng và Nam Linh Sa thay phiên bảo hộ cho nhau, như vậy hai bọn họ có thể hấp thu toàn bộ linh khí rồi!
"Ta bảo hộ cho ngươi trước, ngươi tâm thần đang không ổn định, vừa hay vào trong Vân hải linh nhãn điều chỉnh tâm tình một chút đi." Nam Linh Sa nói.
Tâm thần bất định?
Bản thân mình có điểm nào giống như đang tâm thần bất định sao?
Lẽ nào chỉ với mấy lời nói của Nam Linh Sa về Lê Vân Tư mà có thể khiến trái tim kiên định này của hắn bị lay động sao!
Nam Linh Sa quả thật cũng quá coi thường hắn rồi.
Không phải chỉ là nhị thể tứ hồn thôi sao?
Cũng có vài khoảnh khắc, Chúc Minh Lãng còn cho rằng Nam Linh Sa là bị quỷ hồn bám vào người, hồn phách muội muội chết yểu của nàng vẫn còn quấn lấy trên người nàng.
Nếu đều còn sống cả, vậy có cái gì mà khiến tâm thần bất định được chứ.
Ngay cả Phương Niệm Niệm còn đoán được có đến hai Linh Sa tỷ tỷ.
Chính mình làm sao có thể không chuẩn bị tâm lý trước cho được!
Bất quá, tranh giành trước sau cũng chẳng có ý nghĩa gì cả, vậy cứ để Nam Linh Sa canh chừng cho hắn trước đi!
"Ai nói với ngươi, ta là Nam Linh Sa?" Nàng nở nụ cười, hiện lên cái lúm đồng tiền nhỏ mang theo vài phần quyến rũ và trêu đùa.
Chúc Minh Lãng đã ngồi xếp bằng trên đất, đang định hấp thu linh vận thiên địa khó có được này, lại bị tiếng cười của Nam Linh Sa quấy nhiễu, cả người lại có cảm giác tinh thần hoảng hốt vô cùng.
Nam Linh Sa vươn tay, mở ra linh vực.
Ly Long bay ra, toàn thân trơn bóng như ngọc, ưu nhã mỹ lệ, đứng giữa mấy con rồng khác trong khu vực Vân hải Linh nhãn này, tựa như một vị nữ hoàng tôn quý.
Hơi thở của nó tản ra, Tổ Long Huyết mạch, đối với mấy con rồng cổ quái không biết rõ huyết thống của Thương Long, Cổ Long hay Cự Long mà nói, đây quả là một loại áp chế từ trong huyết mạch thượng vị giả.
Nam Linh Sa đứng trên lưng Ly Long, ống tay áo tung bay, ánh sáng màu hồng chiếu lên thân hình ôn nhu tuyệt mỹ của nàng, làm nàng tựa như một vị tiên tử trong bức họa xưa, ngự long ngao du thế gian.
Chúc Minh Lãng nhắm hai mắt lại.
Trong đầu vẫn không ngừng hiện lên nụ cười ban nãy của nàng.
Hắn lúc này đây, quả thật có chút cảm giác tâm thần bất định rồi.
Đó không phải là Nam Linh Sa.
Là Nam Vũ Sa.
Mà vốn tính tình cổ quái của Nam Vũ Sa tựa hồ cũng không thèm che dấu nữa.
Nụ cười mềm mại đáng yêu, ý vị thâm trường.
. . .
DG: Anh em đoán thử xem lão Loạn có để anh Lãng hốt hết 4 em này về không =))zz quả này chắc cưới 2 được 4 rồi…