Chương 223: Băng Thần Bạch Long hình thái tối thượng
Dịch giả: Mi An
Edit: BK
Duyệt: Long Hoàng
"Tiểu xà bì, xem thường ai vậy hả!" Dường như Cẩm Lý tiên sinh cũng cảm nhận được sự khinh miệt không thèm che giấu của đối phương, không khỏi dùng vây cá ngắn nhỏ của mình như ngón tay người mà chỉ vào Hồng Lân Thiên Mãng.
"Tê tê tê ~~~~" Hồng Lân Thiên Mãng phát ra một tiếng gầm nhẹ.
Tiếng gầm này như sấm rền vang giữa chân trời, làm người ta cảm thấy hết sức nguy hiểm.
"Một con Phá Thải Xà sống lâu như thế mà tu vi chỉ mới có chín ngàn năm, bản ngư gia ta tùy tiện phun một bãi nước miếng vào hồ cũng đủ khiến thủy xà trong đó cũng hóa thành Thần Long Thiên giới được đấy biết không hả! Ngươi còn dám tự xưng là Thiên Mãng sao, con giun trong phân rồng còn có thiên phú hơn ngươi, nhập thánh còn nhanh hơn ngươi." Cẩm Lý tiên sinh chửi một trận thật đã miệng, Chúc Minh Lãng đứng một bên nghe mà cũng không biết chen lời vào thế nào.
"Rống!" Cái cổ của Hồng Lân Thiên Mãng bành ra như nhục dực, tỏa ra quang mang rực rỡ mà đáng sợ, phía trên có cửu xà văn hồng sắc ngàn năm, chạy từ phần cổ cho đến hàm dưới của Thiên Mãng!
Hiển nhiên Hồng Lân Thiên Mãng đã bị chọc giận, nó há cái miệng khổng lồ ra, phun một chùm thất thải quang mang chói mắt khổng lồ.
Thất thải quang mang này vừa tán lạc xuống, lập tức mọi sinh linh trong tầm mắt đều trở nên lộng lẫy đến kì lạ, nhưng trong đầu lại tối tăm cực kì, như thể đang chạy trốn trong một cơn ác mộng mang sắc thái quá diễm lệ, khiến cho người ta không khỏi cảm thấy vô cùng bất an.
Kiếm Linh Long một kiếm quét ngang, tạo thành một đạo khí lãng khổng lồ, bấy giờ mới làm giảm đi cảm giác buồn nôn choáng váng ấy đôi phần.
"Cự kiếm xuất khiếu!"
Chúc Minh Lãng nói với Kiếm Linh Long.
Cự kiếm hồn ảnh bay ra, khí thế bàng bạc như sơn phong, hung mãnh đánh về phía con Hồng Lân Thiên Mãng có hình thể khoa trương kia.
Hồng Lân Thiên Mãng không tránh không né, khí cự kiếm hồn ảnh đánh tới, nó lại há miệng ra nuốt, trực tiếp nuốt kiếm ảnh khổng lồ như một ngọn núi nhỏ kia vào trong bụng!
Nói cũng lạ, uy lực của cự kiếm hồn ảnh thừa sức phá hủy cả dãy núi, thế mà Hồng Lân Thiên Mãng lại nhẹ nhõm như chỉ nuốt chút mây mù vào vậy, ngoại trừ bụng rắn hơi phồng lên thì nó không hề bị gì cả.
"Cửu Tỏa Kiếm!"
Chúc Minh Lãng truyền đạt ý niệm lần nữa, Kiếm Linh Long phi toa mà đi, nó xuất hiện trên con Thiên Mãng khổng lồ này, trên quỹ tích thân kiếm chém qua xuất hiện những khí hồng như xiềng xích!
Khi Kiếm Linh Long phi tốc xuyên thẳng qua, khí hồng màu bạc cũng đan vào nhau theo, tổng cộng chín cái tỏa hồng kiếm kết lại tạo thành một Kiếm Tỏa đại trận, bao phủ phía trên Hồng Lân Thiên Mãng.
Thế nhưng Hồng Lân Thiên Mãng lại đột nhiên cúi người, giật mạnh cái đuôi đang giấu kín trong đám mây sau lưng lên cao, ngay sau đó, những hồng kiếm tỏa kia liền bị cái đuôi đánh nát, hóa thành vô số khí lưu không có uy lực, xốc xếch phiêu tán.
"Chính là cái tên này, chính là cái tên này đã làm Ly Vẫn của chủ nhân bị thương!" Lúc này, Tiên Thố Long kêu lên, sau đó lập tức trốn vào trong đám mây.
Chúc Minh Lãng không dám phân tâm.
Hắn không ngờ rằng Ma linh bảy ngàn năm và chín ngàn năm thực lực lại cách biệt nhau đến vậy.
Diễm Quan Kim Điêu kia bị những chiêu thức của Kiếm Linh Long liên tục đánh lui, không còn dám tới gần linh nhãn của Vân Đài.
Nhưng Hồng Lân Thiên Mãng chín ngàn năm này lại hóa giải kiếm kỹ của Kiếm Linh Long một cách rất dễ dàng, hiển nhiên Hồng Lân Thiên Mãng này không chỉ có tu vi thâm hậu, mà thực lực cũng vô cùng khủng bố!
Kiếm Linh Long bị cái đuôi của đối phương đánh bay ra ngoài, thật lâu sau mới điều chỉnh được trạng thái. Lúc nó đánh trở lại một lần nữa, đột nhiên Hồng Lân Thiên Mã cúi thấp đầu, hút những biển mây cuồn cuộn vào trong miệng mình như thiên long hấp hải!
"Rào rào!"
Phun ra một hơi, những vân khí bị hút vào bụng Hồng Lân Thiên Mãng hóa thành trường không giang hà bạch sắc, trút xuống Kiếm Linh Long!
Uy lực của giang hà được tạo thành từ vân khí không thể coi thường, e rằng cho dù có một dãy núi đứng sừng sững ở đây cũng sẽ bị một kích này chấn nát thành một đống cát bụi!
Kiếm Linh Long nghịch vân khí giang hà mà đi, thân kiếm của nó toả ra một đạo minh văn chi quang, khiến thân kiếm nó có màu đỏ sậm, như tà tinh đang xẹt qua cực nhanh giữa ban ngày.
"Kiếm Quán Trường Không!"
Kiếm pháp mà Chúc Minh Lãng luyện tập nhiều lần nhất, chính là Kiếm Quán Trường Không này.
Mọi vật thể ngăn cản trước mặt hắn, ngọn gió vô hình cũng được, nham thạch cứng rắn cũng thế, hoặc như kẻ địch nấp sau cự tượng, tất cả đều không thể thoát kiếp bị một kiếm này xuyên qua!
Kiếm Linh Long phá vỡ vân khí giang hà kia, thẳng tắp đâm về phía Hồng Lân Thiên Mãng!
Đột nhiên Hồng Lân Thiên Mãng dừng thổ tức vân khí, nhìn Kiếm Linh Long đang phi tới, không ngờ nó vẫn giữ cái miệng đang mở rộng.
Chúc Minh Lãng nhíu mày, cảm giác có gì đó không đúng.
Nhưng lúc này Kiếm Linh Long đã bay xuyên về yết hầu của Hồng Lân Thiên Mãng, với lực xuyên qua của Kiếm Linh Long, nó tuyệt đối có thể đâm thủng một lỗ tại thực quản của Hồng Lân Thiên Mãng!
"Ngô!!"
Chợt Hồng Lân Thiên Mãng nuốt xuống một hơi, đúng vậy, nuốt cả Kiếm Linh Long đang xuyên tới xuống dưới.
Kiếm Linh Long bay vào thực quản của nó, lại phát hiện thực quản của Hồng Lân Thiên Mãng này khổng lồ vượt quá sức tưởng tượng, cảm giác như Kiếm Linh Long đã bay vào một vực sâu đen thăm thẳm, không có biên giới, không hề có đáy...
Tốc độ của Kiếm Linh Long vẫn rất nhanh, nếu là bình thường thì nó đã phi kiếm xuyên qua phá bụng mà ra rồi, nhưng cơ bản là thực quản của Hồng Lân Thiên Mãng không có điểm cuối cùng!
"Nguy rồi."
Chúc Minh Lãng thầm kêu không tốt.
E rằng dạ dày của Thiên Mãng này không có điểm cuối, Kiếm Linh Long không thể đụng vào vách dạ dày của đối phương, sao có thể phá ra chứ!
"Sao kiếm của ngươi lại bị con rắn kia ăn vào bụng vậy?" Tiên Thố Long ngóc đầu ra, cẩn thận từng li từng tí hỏi.
"Có lẽ chúng ta phải nhờ chủ nhân ngươi giúp đỡ thôi." Chúc Minh Lãng cười khổ nói.
Hồng Lân Thiên Mãng này quả nhiên là lợi hại, e rằng Kiếm Linh Long nhất thời chưa thể thoát khốn được ngay, trước mắt Chúc Minh Lãng cũng không có gì có thể ngăn cản lực lượng của Ma Linh chín ngàn năm này.
Phải liên thủ với Nam Vũ Sa mới đối phó con Thiên Mãng này được.
"Du ~~~~"
Vào lúc này, một tiếng ngâm dài truyền đến từ trong Linh Vực, Chúc Minh Lãng nhìn vào bên trong, thấy Băng Thần Bạch Long đã tỉnh lại từ lúc nào không hay, lông vũ toàn thân nó hoa lệ như thánh tuyết nguyệt ngân, Bạch Long vô cùng cao quý xòe cánh ra, ngay sau đó là từng tầng phó vũ, rực rỡ mà hùng vĩ như Bạch Phượng Hoàng trong thần thoại!
Tiến... Tiến giai rồi?
Thành thục kỳ!
Đây là Băng Thần Bạch Long, hình thái mạnh nhất!
Chúc Minh Lãng vốn cho rằng Tiểu Bạch Khởi cần ngủ say thêm nửa tháng nữa, không nghĩ rằng nó hoàn thành bước lột xác cuối cùng nhanh đến vậy.
E là phải cảm ơn Nam Vũ Sa đã bảo vệ hắn thêm một ngày rồi, một ngày tu luyện thêm trong linh nhãn của Vân Đài đã giúp Băng Thần Bạch Long tăng tốc tiến giai nhanh đến mức không thể tưởng tượng!
Vừa lúc, Thiên Mãng chín ngàn năm... đủ tư cách để Băng Thần Bạch Long vừa hoàn tất vượt qua tất cả các giai đoạn trưởng thành mài móng!
Bay ra khỏi Linh Vực, thánh nguyệt bạch vũ của Băng Thần Bạch Long tản ra băng vân chi khí, đáng kinh ngạc là băng vân ngân sương này rất tương tự với băng không khí tức lượn lờ khắp Vân Chi Long Quốc, toác lên khí tức đóng băng, làm suy tàn mọi sinh mệnh!
Dường như Vân đài thánh quả đã giúp Băng Thần Bạch Long kế thừa khí tức đặc biệt đầy áp bách ấy của Vân Chi Long quốc, có thể khiến cho sức sống của tất cả sinh vật liên tục suy yếu khi ở trong băng bại chi khí này!
Trong lúc Kiếm Linh Long và Hồng Lân Thiên Mãng chém giết, thật ra xung quanh cũng có rất nhiều Ma Linh và long thú tụ tập lại, muốn làm ngư ông đắc lợi. Song khi Băng Thần Bạch Long xuất hiện, băng phong khí tràng ngự không, vạn vật tàn lụi khổng lồ nháy mắt quét sạch, tất cả những Ma Linh và long thú đang quan sát đều sợ tới mức bỏ chạy tứ tán!