Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 226: Phong Quân

Chương 226: Phong Quân




Dịch giả: Quăn Quăn

Edit: BK

Duyệt: Long Hoàng

Bầu trời xanh đen, mây mù như tuyết.

Bên trong vân triều cuồn cuộn, một nữ tử mặc y phục màu xanh biếc thanh tao lịch sự yên tĩnh ngồi bên trong giếng mây, thiên địa linh khí lượn lờ xung quanh nàng, giống như khởi vũ tinh linh đang nhẹ nhàng nhảy múa.

Phía trên giếng mây, một con cá chép toàn thân tỏa ra quang văn tường vân duy trì trạng thái lơ lửng, đôi mắt cá to lớn đang lườm một con Tiên Thố Long tiên khí mười phần.

"Ngoa Thú?"

". . ." Tiên Thố Long không nói lời nào, nó luôn cho rằng chỉ cần im miệng là có thể bảo trì khí chất cao quý.

"Ngoa Thú?"

". . ."

"Ngoa Thú?"

Trên bầu trời, thỉnh thoảng vang lên một vài tiếng kêu sợ hãi, một thanh niên đang điều khiển một thanh tiên kiếm, trên người lại không có chút khí chất Kiếm Tiên nào, tựa như một con chim non bò lên trên lưng một con ngựa hoang, xóc nảy đến mức kém chút xương cốt đều tan thành từng mảnh.

"Chậm một chút! !"

"Bên này, bên này, không phải hướng phía dưới, đừng lao xuống, sắp ngã chết lão tử rồi, Mạc Tà ngươi bình tĩnh một chút! !"

"Bình tĩnh, lao xuống xong đừng lập tức bay lên, ọe ~~~ "

Chúc Minh Lãng cảm giác như mình sắp chết đến nơi.

Loại chuyện như Ngự kiếm phi hành này, xem ra vẫn nên bỏ đi thôi, ngồi trên lưng của Thần Mộc Thanh Thánh Long quả thực chính là Thiên Đường.

Tóc hắn giống như cỏ dại cứng cáp, từng sợi dựng đứng lên, Chúc Minh Lãng về tới gần giếng mây, cả người giống như vừa lên lên xuống xuống một phen ở Quỷ Môn quan, sắc mặt khó nhìn tới cực điểm.

Học không được, thực sự học không được.

Ngự kiếm phi hành, ngoại trừ soái khí ngưu bức ra, không còn tác dụng gì khác.

Phi kiếm trường phái đều là mấy kẻ theo chủ nghĩa hình thức, nào có mạnh mẽ bằng đấu kiếm trường phái!

"Chúc Minh Lãng? Diêu Sơn Kiếm Tông cho ngươi ăn cái gì vậy, vì sao biến ngươi từ một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi trở nên già dặn thế này?" Cẩm Lý tiên sinh trừng mắt cá hỏi.

Chúc Minh Lãng làm như không nghe thấy, nhắm mắt dưỡng thần.

"Hưu ~ "

Kiếm Linh Long bay qua, trông thấy Chúc Minh Lãng ngửa mặt lên trời nằm trên tầng mây, cũng ngoan ngoãn rơi xuống bên cạnh Chúc Minh Lãng, đuôi kiếm nhỏ có chút nhỏ xấu hổ lắc lư.

"Từ từ sẽ được, từ từ sẽ được, người khác luyện tập phi kiếm lưu phái, từ nhỏ đã cần quen thuộc kiếm khí của mình, đạt tới nhân kiếm hợp nhất, mặc dù chúng ta có khế ước linh hồn, nhưng độ ăn ý còn chưa đủ, chỉ cần chăm chỉ luyện tập sẽ tốt thôi." Chúc Minh Lãng an ủi.

"Hưu ~ "

Dường như Kiếm Linh Long chơi rất vui vẻ, tự mình chui vào dưới lưng Chúc Minh Lãng, nâng Chúc Minh Lãng lên.

"Đừng đừng đừng. . . Để cho ta thở chút đã, ngươi tự mình chơi một lúc đi." Chúc Minh Lãng hối hận không kịp, đang yên đang lành tự dưng lại muốn luyện tập ngự kiếm phi hành làm gì không biết.

Bản thân là một tên Mục Long Sư, đặt một cái giường hào hoa, phong thái uy vũ nằm ở trên lưng rồng không phải tốt hơn sao, bình ổn, thoải mái dễ chịu, còn có lông vũ chắn gió, vừa tôn quý vừa thỏa mãn.

Vì sao lại cứ muốn học ngự kiếm phi hành như người ta làm gì?

. . .

Hai ngày sau đó coi như bình an vô sự, xem ra Kiếm Linh Long đã thống trị cả vùng vân hải này, sau khi chín ngàn năm Thiên Mãng bị trọng thương, đã không có sinh vật nào khác dám tới gần khiêu khích.

Về mặt lý luận, để Kiếm Linh Long và Tiểu Bạch Khởi hộ pháp cho mình, hắn cũng có thể đi vào trong giếng mây tu luyện cùng Nam Linh Sa, nhưng linh khí kỳ thật chỉ có chừng ấy, hắn cũng không tiện tiến vào, như vậy chẳng khác nào đang tranh đoạt tài nguyên của Nam Linh Sa.

Đã hẹn mỗi người hai ngày.

Đến ngày thứ hai, Ngoa Thú bị cưỡng chế triệu hồi vào trong Linh Vực, mà phương thức tu luyện của Nam Linh Sa rõ ràng cũng đã phát sinh một chút cải biến, hiển nhiên đến ngày thứ hai tu luyện ở trong giếng mây chính là cô em vợ họa sư.

Tu vi của họa sư đến cùng là cảnh giới gì, Chúc Minh Lãng thật đúng là đoán không ra.

Lúc trước nàng cư nhiên có thể đối phó Vân Trung Hà đã chạm tới chuẩn quân cấp, mà lại thắng rất nhẹ nhàng.

Xét về thực lực, hẳn là họa sư Nam Linh Sa càng mạnh hơn.

Đến bây giờ Chúc Minh Lãng cũng chưa từng nhìn thấy họa sư Nam Linh Sa gặp được đối thủ ngang cơ, lúc hắn sử dụng kiếm tỉnh, mặc dù Nam Linh Sa một mực ở bên cạnh yên tĩnh quan sát, nhưng rất nhiều lần Chúc Minh Lãng đều cảm thấy bên trong đôi mắt của Nam Linh Sa lộ ra mấy phần sốt ruột mong đợi khó mà áp chế.

Loại nhiệt huyết mong đợi này cũng không phải do nàng mê luyến dáng vẻ anh tư của hắn, phải lau mắt mà nhìn hắn sau đó yên tâm chấp nhận, mà là nàng muốn khiêu chiến chính bản thân hắn.

Nàng cảm thấy hứng thú với đối thủ là Thần Phàm giả, khi hắn ở trạng thái kiếm tỉnh, cũng tương đương với một Thần Phàm kiếm sư, nếu như hai người không phải cùng một đoàn đội, Nam Linh Sa hẳn sẽ là người đầu tiên đứng ra khiêu chiến, căn bản cũng không đến lượt đám người Hoắc Thượng Quân, Ôn Mộng Như, Võ Tăng.

Lúc ấy, Chúc Minh Lãng có một loại dự cảm, nếu như mình không đại sát tứ phương, người xuất thủ đoán chừng sẽ biến thành Nam Linh Sa.

Nhưng nàng lại không có chút thỏa mãn nào, mấy tên đối thủ Thần Phàm giả trong cuộc thi đấu giữa các thế lực không đủ để nàng tận hứng.

Lúc này, quan sát họa sư Nam Linh Sa tu luyện, Chúc Minh Lãng càng thêm khẳng định điểm này.

Tu vi rất cao, cảnh giới cũng rất cao.

Nhất là sau khi nàng tiêu diệt mấy tảng đá ngáng chân ở Tổ Long thành bang, nói cách khác lúc đó cho dù Tông Cung không bị diệt, các nàng cũng sẽ không sợ Tông Cung.

. . .

Đèn ngọc dần dần ảm đạm, Chúc Minh Lãng cùng Nam Linh Sa cũng không dám tiếp tục lưu lại Vân Long Quốc.

Mặc dù Tiểu Bạch Khởi nắm giữ pháp môn Băng Sương Thiên Tinh, nhưng nó cũng không thể trợ giúp Chúc Minh Lãng và Nam Linh Sa bảo trì sức sống.

Cấm chế này của Vân Long Quốc cực kỳ ghê gớm, cho dù là nhân vật Vương cấp tiến vào bên trong cũng có kết quả giống như nhau.

Vân Long Quốc rất lớn, mà Sơn mạch Vân Tiêu là địa phương cao nhất, Chúc Minh Lãng còn chưa leo lên đỉnh, dưới vực sâu Lam Không là lại chốn nghỉ lại của một đầu Ngân Lam Long Vương, biển mây Bỉ Ngạn có một rừng rậm mây sương, hắn cũng chưa từng thăm dò qua.

Chỉ có chút thời gian ngắn ngủi, một phần mười Vân Long Quốc hắn còn chưa đi hết.

Cũng chưa từng nhìn thấy biểu tượng Vô Cực Chi Long của hoàng quyền trong truyền thuyết.

. . .

Đi ra khỏi hoàng cung, Chúc Minh Lãng và Nam Linh Sa lại phát hiện trong triều đình đang tiến hành một nghi thức phong quân.

Mặc dù Phong quốc quân cũng không phải chuyện hiếm thấy gì, nhưng vùng đất gần đây được phong quốc quân, tựa hồ cũng chỉ có Ly Xuyên đại địa Tổ Long thành bang.

"Ly Xuyên quốc?"

Chúc Minh Lãng đứng ở trong cung đình, có chút ngoài ý muốn nhìn một cây long trụ tượng trưng cho quốc bang dành cho triều đình mới thành lập, nhìn họa tiết điêu khắc và màu sắc thuốc màu là biết đồ mới làm.

Đang tiến hành phong quân đại điển rồi sao?

Dựa theo thời gian suy tính, Lê Vân Tư đến bên trong hoàng đô, hẳn là còn cần một tuần lễ mới đúng.

"Nàng không làm quốc quân. " Nam Linh Sa thản nhiên nói.

Nam Linh Sa hiểu rõ Lê Vân Tư, cho dù Tổ Long thành bang muốn lập quốc, nàng cũng sẽ không đảm nhiệm chức vụ quốc quân.

Quả nhiên, lúc triều đình tán đi, người được ban cho áo bào quốc quân đúng là một người khác, Trình thống soái.

Trình thống soái đảm nhiệm ngôi vị quốc quân.

Lê Vân Tư thậm chí còn chưa từng xuất hiện tại triều đình Cực Đình Hoàng Triều.

Điều này khiến Chúc Minh Lãng cảm thấy cực kỳ ngoài ý muốn.

Lê Vân Tư muốn thối lui về phía sau màn sao?

Vậy thì tốt quá!

Chúc Minh Lãng cũng không thích nương tử nhà mình mỗi ngày phải bận tâm đến chuyện nước nhà.

"Vân Tư được phong làm Ly Xuyên quốc sư, mặc dù người của toàn bộ Cực Đình đại lục đều biết, chấp chưởng giả cường đại chân chính là nữ quân Lê Vân Tư, nhưng nếu Vân Tư đã an bài như vậy, đành để Trình mỗ ta xuất đầu lộ diện thôi." Trình thống soái đi tới gần, nhìn thấy Nam Linh Sa và Chúc Minh Lãng, cười khổ nói.

Ngay từ đầu khi Lê Vân Tư muốn lập quốc, nàng cũng đã quyết định để Trình thống soái tới đảm nhiệm vị trí quốc quân.

Cho dù phía Cực Đình Hoàng Triều phong Lê Vân Tư làm quốc quân, nhưng cuối cùng quốc quân Ly Xuyên quốc do ai tới đảm nhiệm đều không quan trọng, vẫn là lời Lê Vân Tư nói mới có giá trị.

. . .






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch