Thì ra vị trưởng bối của Miểu Sơn Kiếm Tông này chính là cao thủ thuộc phi kiếm phái, thực lực của những quái nhân mặc ô bào kia có cao có thấp, ngay cả những tử thị được vương phủ dày công bồi dưỡng ấy cũng có thể tùy ý chúng ngược sát, thế mà chúng lại hoàn toàn không chịu nổi một kiếm của vị kiếm cô Bạch Tần An đến từ Miểu Sơn Kiếm Tông này, thậm chí còn không thể ngăn cản được một chiêu, nửa thức của nàng.
Phi Kiếm, Kiếm Thước!
Lúc xuất kích thì hung ác lăng lệ như hắc dạ thiểm điện, sát cơ ngập trời!
Lúc phi kiếm dừng lại điều chỉnh vị trí, nó lập tức hòa làm một với trời đêm, không ai có thể nhìn thấy hành tung của phi kiếm, tựa như đang súc tích lực lượng cho một kiếm phá thiên tiếp theo.
Trong suốt quá trình trưởng bối Bạch Tần An của Miểu Sơn Kiếm Tông xuất thủ, Chúc Minh Lãng quan sát vô cùng cẩn thận, nếu hắn còn tu vi kiếm tu, chắc chắn sẽ có thể bắt chước được kiếm kỹ của nàng.
"Kiếm Linh Long, học xong chưa?" Chúc Minh Lãng hỏi.
Kiếm Linh Long đung đưa cái đuôi, trông dáng vẻ rất háo hức muốn được thử.
Chúc Minh Lãng quay đầu lại, phát hiện đám tử thị ấy vẫn không chịu bỏ qua mà đánh về phía mình.
Đúng lúc đang cần thử kiếm!
"Phi Kiếm, Kiếm Thước!"
Chỉ là trông mèo vẽ hổ, Chúc Minh Lãng không rõ về Phi Kiếm phái lắm, cơ bản là tất cả mọi kiếm chiêu và kiếm pháp của hắn đều bắt chước mà ra.
Vừa rồi Bạch Tần An đã xuất thủ như vậy, kiếm xuất từ trong hư không, song phương cách nhau tận mấy trăm mét mà nàng chỉ dựa vào phi kiếm để giết người, nhìn thực sự rất tiêu sái linh động. Chúc Minh Lãng và Kiếm Linh Long cũng đang trong giai đoạn bồi dưỡng ăn ý, vừa học vừa hành, cuối cùng đánh đâu thắng đó!
"Ầm!"
Kiếm Linh Long bổ ngang theo thủ thế của Chúc Minh Lãng, kiếm kình cường đại vô song, đến nỗi khiến cả Bia tường vừa dày vừa nặng ấy bị chém xuống một vết nứt dài trăm mét. Tuy một kiếm này vẫn còn chưa so với Phi Kiếm Kiếm Thước nhanh như thiểm điện kia, nhưng nó cũng nhanh chóng chém chết ba tên tử thị!
"Bành!"
Kiếm Linh Long lại bay lên rồi quét xuống, lực lượng phát ra tựa như biển rộng sóng lớn, đám tử thị đều bị quật bay ngược hết ra sau, ngã về phía Bia tường.
Lần xuất kiếm thứ ba thì lại càng như mãnh long quá giang, kiếm khí bàng bạc đánh bay toàn bộ hơn mười tử thị trên Bi tường, khiến chúng bị hất văng đập vào tường, thất điên bát đảo, phun đầy máu tươi!
Ở một bên khác, Bạch Tần An của Miểu Sơn Kiếm Tông kinh ngạc không thôi.
Cái này làm gì phải Phi Kiếm Kiếm Thước?
Cái này giống như một tên mãnh sĩ mang thần lực trời sinh đang giơ một thanh đại kiếm lên, vung kiếm chém lung tung. Tuy những tử thị kia cũng đã bị giải quyết sạch sẽ, nhưng một chiêu này lại căn bản không có chút gì dính dáng gì đến Phi Kiếm Kiếm Thước cả!
Nếu người bắt chước có thiên phú cao thì cũng có thể mô phỏng được chút thần vận, nếu tư chất kém thì cũng xem như ra hình ra dáng.
Phi kiếm này của Chúc Minh Lãng... lại hoàn toàn chẳng ăn nhập với Phi Kiếm Kiếm Thước!
Thật không biết sao tiểu tử này lại có thể vô sỉ hô lớn như vậy được, suýt nữa thì Bạch Tần An đã thật sự xem Chúc Minh Lãng là Thần Phàm kỳ tài không chỉ lợi hại trong đấu kiếm phái mà còn có thành tựu cao siêu trong phi kiếm phái thật rồi!
"Như thế thì quá phí sức, Kiếm Thước chú trọng nhất trầm, nhất thước, lúc trầm như tiềm giao ẩn sau dưới đáy đầm, súc thế chuẩn bị phát ra, lúc thước lại như rồng cuốn hổ chồm, phải nhanh chóng, chính xác!" Xem ra vị kiếm cô từ Phi Kiếm phái của Miểu Sơn Kiếm Tông này không nhìn nổi nữa, rốt cuộc không còn kiệm lời như vàng mà chỉ điểm cho Chúc Minh Lãng một hai.
Chúc Minh Lãng cũng cảm thấy rất xấu hổ.
Nhìn thì hiểu, tuy trong lòng cũng đã lĩnh hội nhưng tay lại hơi vụng về, khống chế thành thạo thì lại là một chuyện khác. Hơn nữa, xưa nay Kiếm Linh Long luôn đánh trên diện rộng, hoàn toàn dựa vào tu vi và thiên phú kiếm linh của bản thân, công kích của nó rất đơn giản, không hề dùng kiếm chiêu biến ảo gì...
"Tiên trầm dữ tiềm!" Lúc này, kiếm cô Bạch Tần An tự mình làm mẫu, nàng khép hai ngón tay lại, lấy đầu ngón tay để khống kiếm, lấy lòng bàn tay để dẫn dắt, sau đó đột nhiên trường kiếm trắng như tuyết kia biến mất trong màn đêm!
"Trầm, tiềm." Chúc Minh Lãng ngầm hiểu, linh hồn tương thông với Kiếm Linh Long, một khi hắn chú tâm thì Kiếm Linh Long cũng có thể cảm nhận được tâm cảnh của chủ nhân.
Xem bầu trời đêm mông lung này như đầm sâu biển lặng, thu liễm lại tất cả phong mang, từ từ trầm vào bên trong đó...
Kiếm linh màu đỏ sẫm đang tĩnh khí ngưng thần, thử lẻn vào trong bóng đêm.
Cho dù vẫn còn lộ ra dấu vết, nhưng những kiếm văn và quang mang mạnh mẽ phát ra từ thân kiếm Kiếm Linh Long đang tiêu tán từng chút một, như một giọt nước trầm lắng vào trong hồ, như cái bóng dung nhập vào trong đêm!
"Xuất kiếm như lôi đình trong màn đêm, không chút dấu vết, rọi sáng vạn vật!" Kiếm cô Bạch Tần An lên tiếng lần nữa.
Lúc nàng nói câu này, thanh kiếm tuyết trắng đột nhiên toát ra ánh sáng cực kì chói mắt, chiếu sáng toàn lô trì như thành một nơi đầy nắng gắt. Phi Kiếm Kiếm Thước chi cảnh nàng thi triển ra lần này cao hơn trước đó tận mấy cấp độ, mà múc tiêu Kiếm Thước này đang nhắm đến cũng chính là Vô Mục Tà Long không ai bì nổi kia!
"Xẹt!"
Quầng sáng trắng bừng lên, rõ ràng chỉ là một đạo kiếm mang mà lại xé mở được cả màn đêm, đâm xuyên qua Tà Long như cứ điểm pháo đài kia một cách đầy khí thế!
Một trong các chủ thể của Tà Long bị chặt đứt, huyết dịch xối xả phun ra như mưa.
Vô Mục Tà Long gầm lên một tiếng thật bi thảm, đang định vung tất cả các móng vuốt ra để công kích kiếm cô Bạch Tần An thì nhìn thấy một đạo thiểm điện màu đỏ sậm phá không mà ra, mặc dù còn xa xa chưa bằng kiếm mang bạch sắc, nhưng khí thế và sát ý lại không hề thua kém!
Kiếm Thước!
Thiểm điện màu đỏ xẹt qua, những móng vuốt dữ tợn kia rơi xuống từng chiếc một, hóa thành vô số túi máu bị cắt mà nhanh chóng khô quắt lại, máu đặc chảy lan đầy đất!
Vô Mục Tà Long có rất nhiều móng vuốt, những long trảo khác của Điệt Long vồ tới, mà Kiếm Linh Long đã lập tức từ từ tối mờ đi, chìm vào trong bóng đêm ngay sau khi hoàn thành một kích kia, mãi đến khi có một đoàn móng vuốt lại vồ về phía Chúc Minh Lãng và kiếm cô Bạch Tần An, thiểm điện màu đỏ mới lại chém ngang phá tan bầu trời đen kịt, chém phăng những móng vuốt kia đi!!
Bạch Tần An đưa tay vén mành mũ che mặt lên, thoáng nhìn qua Chúc Minh Lãng.
Giờ đây Chúc Minh Lãng mới được nhìn thấy dung mạo của vị kiếm cô này, không ngờ lại còn trẻ hơn cả trong tưởng tượng của hắn, nhìn chung ngoài ba mươi, gương mặt trắng như tuyết, dung mạo thì mặc dù chưa đến mức xinh đẹp tuyệt trần nhưng cũng cho người ta một ấn tượng rất mỹ lệ hào phóng.
Bạch Tần An chậm rãi hạ tay xuống, mành mũ lại lần nữa che khuất đi dung mạo nàng.
Có vẻ thiên phú tuyệt luân của Mạnh chưởng môn đã được hắn thừa kế rất hoàn mỹ.
Đếm khắp Miểu Sơn Kiếm Tông, người có thể nắm giữ ảo nghĩa cốt yếu trong kiếm pháp phi kiếm của hai bên không được bao nhiêu.
Không hổ là con trai của chưởng môn, không thể không thừa nhận Chúc Minh Lãng là một kiếm tu kỳ tài, ngàn năm khó thấy một lần.
"Đa tạ tiền bối đã chỉ điểm." Chúc Minh Lãng cười cười, giữ sự khiêm tốn và kính trọng nên có.
"Người theo trường phái phi kiếm xuất sắc nhất tông lâm bọn ta chính là Ôn Lệnh Phi, khi nào đến Miểu Sơn Kiếm Tông, ngươi có thể lĩnh giáo nàng." Bạch Tần An nói.
Chúc Minh Lãng gãi đầu một cái.
Ôn Lệnh Phi, cả đời Minh Lãng cũng sẽ không dám quên nữ nhân này!
Từ lúc xuất sơn đến nay Chúc Minh Lãng chưa từng thua ai, chỉ có một lần bị thất bại thảm hại ở Miểu Sơn Kiếm Tông, mà người đã đánh bại hắn chính là Ôn Lệnh Phi, tỷ tỷ của Ôn Mộng Như.
Lúc đó nàng đã có tu vi thâm bất khả trắc, kiếm cảnh cũng vô cùng trác tuyệt.
Giờ đã qua nhiều năm vậy rồi, không biết nữ quái vật này đã lên một tầng mây nào nữa.
"Tiền bối, Vô Mục Tà Long này có thực lực mạnh mẽ, chúng ta liên thủ diệt trừ để không giữ lại hậu hoạn đi." Chúc Minh Lãng đề nghị.
"Ừm. " Bạch Tần An nhẹ gật đầu.
Dù thế nào đi nữa cũng không thể thả một tà vật thế này ra!
"Bạch Khởi!" Chúc Minh Lãng mở Linh Vực ra, triệu hồi Băng Thần Bạch Long nay đã đạt tới trung vị Quân Cấp.
Băng Thần Bạch Long vừa ra thì những huyết dịch đậm đặc kia đều bị đông cứng, hóa thành những cục máu vón cục, Bạch Long trắng như tuyết đầy thần thánh bay lượn trên bầu trời của Bia thành, lơ lửng giữa không trung giằng co với Điệt Long tà ác!