Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 253: Lương Vương Tử Kiểu Ngạo

Chương 253: Lương Vương Tử Kiểu Ngạo




Dịch giả Vương Linh

Edit: BK

Duyệt: Long Hoàng

Hàng mái ngói của nội điện to lớn cong cong, điểm thêm vài viên phong mộc đỏ tươi ở trên, khiến cho cả tòa Long nữ điện vốn đơn điệu một màu sắc xanh xám được tăng thêm mấy phần sắc tươi sáng.

Đương nhiên, bất luận mấy viên phong mộc này có diễm lệ như thế nào, cũng không thể nào sánh bằng những vị nữ Mục Long Sư có vòng eo nhỏ nhắn, thanh tao lịch sự ngồi ngay ngắn trong nội điện to lớn đó, các nàng ăn mặc kiều diễm, mặc dù mùa này thời tiết cũng có chút lạnh, nhưng những bộ trang phục ấy cũng chỉ như một vài sợi tơ mềm mỏng che khuất bờ vai trắng nõn mượt mà...

Chúc Minh Lãng liếc nhìn một cái, tâm tình bỗng chở nên tươi sáng rạng ngời, những thứ đẹp đẽ vẫn luôn là như vậy, khiến cho con người ta quên đi những phiền não vụn vặt.

Đôi mắt Vân Trung Hà cũng ngây ra rồi, nhưng hắn vẫn cố thể hiện ra bên ngoài bộ dạng thư sinh nho nhã học rộng tài cao.

Không phải chỉ là hơn hai mươi vị thiếu nữ thanh xuân tươi trẻ ngồi thành hàng thôi sao, ở Diêu Sơn Kiếm tông… sao mà chưa từng thấy qua cho được, chẳng qua chủ yếu là do phục trang của chúng đệ tử Diêu Sơn Kiếm tông thực sự quá thuần khiết mà thôi.

Người không biết còn tưởng rằng bọn họ là mấy tên đạo sĩ dạo chơi hồng trần!

"Các nàng đều là những đệ tử ưu tú của Long nữ điện chúng ta, năm nay vừa khéo đã đến tuổi thành gia, ở hậu điện bên cạnh, còn có mấy vị thế tử cùng vương tử đại quốc khác đang chờ đợi, các anh hùng hào kiệt cũng khác xếp hàng tham gia kén rể đều ở ngoài điện, nói ra thì ít nhất cũng có đến ngàn người... Các vị cũng là khách quý đường xá xôi đến đây, nên vị trí của các vị sẽ được an bài ở cùng với các vị vương tử kia." Mỹ phụ long nữ La Diệu Ngữ nói.

"Có phải chỉ cần giành được chiến thắng, ta liền có thể tùy ý chọn một trong các vị nữ tử trong kia?" Vân Trung Hà hỏi.

Vân Trung Hà quả nhiên là nhìn trúng một cô nương trong số đó, xiêm y màu hồng phấn, lớp sa vải mềm mại để lộ nửa phần cánh tay, khuôn mặt thanh thuần, đôi mắt linh động như hồ nước.

Chỉ là, khi hỏi ra câu này, các cô nương long nữ đang ngồi ngay ngắn trong điện kia đều nở nụ cười, thanh âm các nàng như bách điểu hòa ca.

Mỹ phụ La Diệu Ngữ cũng cười, nàng lắc đầu nói:"Vân công tử hẳn là sống ở những nơi nam tôn đã quen, ta không ngại nói thẳng một câu có chút mạo phạm, mỗi một nam tử đến Miểu quốc chúng ta, chẳng qua đều chỉ là một chiếc bình hoa trưng bày mà thôi, một mặt sẽ phơi bày dung mạo của bản thân, mặt khác lại phải thể hiện tài hoa của bản thân, sau đó các tỷ tỷ, muội muội ngồi bên đó sẽ xem xét có ra giá mua hay không, Vân công tử nếu như thắng, cũng không được tự mình lựa các nàng mà là chờ các nàng đến chọn ngươi."

"La tỷ tỷ, những vị này là công tử, thế tử của từ hương quốc thôn gia nào tới đây vậy?" Một vị long nữ tướng mạo thanh thuần mà Vân Trung Hà nhìn trúng kia lên tiếng nói.

Ở hương quốc thôn gia. (Đại ý là vùng sâu vùng xa, kiểu dân tộc mới lên tỉnh đó các đạo hữu!)

Mấy từ này nghe vào tai quả thật có chút chói a, lão tử cũng đâu phải nhà quê.

Nghiêm túc mà nói Vụ quốc quả thật chỉ là một quốc gia có chút lạc hậu, quốc gia này không quá phồn vinh, ở bên ngoài danh khí cũng không lớn, nếu không có Diêu Sơn Kiếm Tông chống đỡ, quốc gia này căn bản cũng chẳng ai biết đến.

"Tống muội muội, ba vị này đều là khách quý, đây là Ngô Phong chủ đường chủ của Diêu Sơn Kiếm tông, còn có thủ tịch đệ tử Vân Trung Hà, vị công tử này lại càng đặc biệt, là vị công tử duy nhất của Chúc môn ở hoàng đô đại lục, các tỷ tỷ, muội muội, cơ hội tốt này không nên bỏ qua nha." La Diệu Ngữ cười khanh khánh nói, cũng không chút e dè nào nói đến chuyện cướp rể này.

Nhóm các long nữ trẻ tuổi nghe nói, là người của Diêu Sơn Kiếm tông cùng Chúc môn, đôi mắt lập tức sáng lên.

Thân phận này có thể nói không thua kém gì với mấy vị được được xưng là vương tử cùng thế tử đại quốc, hơn nữa so với những người liên quan đến quốc bang, các nàng là thành viên của Thương Long điện, dĩ nhiên là sẽ càng thiên về phía các thế lực gia tộc tông môn nhiều hơn.

"Nếu đã là thủ tịch đại đệ tử, vậy thực lực khẳng định rất mạnh, vậy không bằng mời vị huynh đài lát nữa biểu diễn một chút kiếm thuật cho chúng tỷ muội chúng ta xem?" Vị long nữ trên đầu mang đủ các loại trang sức hình hoa nói.

"Chúc công tử, ngài thấy đến bồi các tỷ tỷ đây mấy đêm thì thế nào, ngài so với những vị bằng hữu kia thì còn phóng khoáng tiêu soái hơn nhiều đấy." Một vị long nữ gợi cảm không mang mạng che mặt, xiêm y chỉ đủ che khuất một vài vị trí quan trọng nói.

"Ngô đường chủ, không biết đã lập gia đình chưa?"

Ngô Phong nghe được câu hỏi này, mặt già nhất thời đỏ lên.

Hóa ra bản thân thuộc loại nam nhân trên dưới ba mươi này rồi, nhưng ở đây lại cũng được phái nữ săn đón như vậy.

Đúng là một nơi tốt.

Đáng tiếc là đã có gia đình mất rồi.

Hơn nữa tập tục nơi đây rất nghiêm ngặt.

"Lại là bọn dế chũi nhà quê từ đâu chui ra, trực tiếp ra tay đi!" lúc này, từ khu vực chờ ở ngoài điện, một gã thanh niên phục sức lộng lẫy đi tới, tùy tùng đi bên cạnh hắn là một đám cẩm y thị vệ mặc áo màu lam.

"Lương vương tử, mấy vị này nhưng là..." La Diệu Ngữ vừa mới muốn giới thiệu lại lần nữa.

Vị vương tử này không nhịn được khoát tay áo nói:"La tỷ tỷ, các ngươi có quy củ của các ngươi, ta cũng có quy củ của ta, bản vương tử từ khi sinh ra đã không cùng người khác tranh đoạt đồ vật, những kẻ không có mắt nhìn, trên cơ bản đã bị bọn thủ hạ của ta băm vằm cho chó ăn rồi, ta chỉ đuổi bọn họ đi, đã là từ bi."

"Khẩu khí thật là lớn." Vân Trung Hà lạnh lùng lên tiếng.

Lương vương tử đường hoàng ngang ngược đi tới, liếc mắt nhìn Chúc Minh Lãng một cái, dùng tay chỉ thẳng vào Chúc Minh Lãng nói:"Đánh gãy chân tên này, ném ra ngoài cho ta."

Tròng mắt Chúc Minh Lãng như muốn trợn tròn.

Cái quái gì!

Lão tử đã làm gì mở miệng đâu !

Ta còn đang an an ổn ổn đứng ở đây, sao lại đòi đánh gãy chân ta.

"Ta có thể hỏi tại sao không?" Chúc Minh Lãng nói.

"Bản vương có một biểu đệ ngày trước cùng nhau lớn lên, trộm của bản vương một vị mỹ tỳ, bị bản vương bắt được, liền dìm chết dưới sông, nhưng mỗi lần nhìn thấy gương mặt đó ta lại cảm thấy tức giận, ngươi giống như hắn, đều có một khuôn mặt khiến nữ nhân yêu thích, ta nhìn thấy liền khó chịu!" Lương vương tử ngang tàng cực độ nói.

Nghe đối phương nói xong lý do, trong nhất thời Chúc Minh Lãng có hơi lúng túng.

Bình thường khi gặp phải bọn người cuồng vọng tự tại như hắn, Chúc Minh Lãng thích nhất là thu thập bọn chúng, đổi lại khi còn trong thời kỳ còn là kiếm tu, bản thân cũng không cần lý do liền xuất kiếm chiếu cố hắn rồi, hiện tại đã qua độ tuổi nông nổi ấy, làm việc gì cũng phải hỏi lý do rõ ràng trước, nhưng sao lại dẫm phải đuôi rồng rồi!

Nhưng mà, Chúc Minh Lãng lại có chút hài lòng.

Nhãn thần của tên Lương vương tử này quả nhiên thực tốt, khuôn mặt khiến nữ nhân yêu thích a … Loại bình phẩm này là lần đầu tiên nghe thấy, nhưng mà vẫn rất được a.

"Ba chân đều đánh gãy sao?" Lúc này, thị vệ áo lam của vương tử nói. (vcl 3 chân =))zz haha)

"Thừa lời!"

Nhóm thị vệ áo lam đằng đằng sắt khí đi tới, vóc người của hắn cực kỳ vạm vỡ, tựa như một con vượn to lớn mặc quần áo con người, tay chân to thô, có cảm giác như với mấy người gầy yếu hắn sẽ trực tiếp bắt lại cuộn thành cái bánh quai chèo mất.

"Lực sư sao?" Ngô Phong trong một lúc liền nhìn ra tu hành của tên thị vệ bên người vương tử.

"Đáng tiếc Hắc bảo nhà ta không ăn thịt người, nếu không... Trên thế gian này kẻ tự tìm chết nhiều như vậy, tiền mua thức ăn cho các Long bảo liền có thể tiết kiệm được rất nhiều." Chúc Minh Lãng đưa bàn tay ra.

Đồ ấn trên lòng bàn tay của Chúc Minh Lãng xao động mãnh liệt như sóng nước trong mặt hồ, cổng linh vực từ từ mở ra.

Thân hình Đại Hắc Nha uy vũ vô cùng, một móng vuốt của nó đạp xuống, cả tòa điện to lớn chấn động không ngừng.

Từng hàng răng nanh sắc lẹm đen bóng, cả thân mình phủ một lớp vảy rồng dày màu đen, Lôi Thương Bạo Long đột nhiên há miệng, hướng vị thị vệ của vương tử kia rít gào một tiếng!

Kèm theo âm thanh rít gào là một miệng đầy nước bọt phun tới, tựa như sông lớn công kích mạnh vào thành bờ, sức lực lớn mạnh này đánh tới vị thanh niên lực lưỡng đứng trước mặt.

"Chỉ là Long tướng cũng dám gọi ra để càng thêm mất mặt? Trương Cửu, đánh chết con rồng này của hắn." Vị Lương vương tử kia khẽ nhếch khóe miệng, khinh thường nói.

"Đối phó với đám phế vật như ngươi, vậy là dư dả rồi." Chúc Minh Lãng cười nói.

Gã thị vệ tên gọi Trương Cửu chợt vọt lên ám sát, cư nhiên dám dùng hai tay trần tiếp lấy răng nanh của Lôi Thương Bạo Long!

. . .






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch