Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 260: Kiếm Trủng Lĩnh

Chương 260: Kiếm Trủng Lĩnh




Dịch giả: Tiểu Hy

Edit: BK

Duyệt: Long Hoàng

Đường núi ở đây rất phức tạp, tuy rằng Bạch Tần An từng nói những con đường này cuối cùng đều có thể đi đến Miểu Sơn Kiếm Các, nhưng thật ra, chúng quanh co khúc khuỷu, có rất nhiều lối rẽ, căn bản không ai biết những con đường này rốt cuộc cuối cùng sẽ dẫn đến nơi nào.

“Lối này vẽ Thiên Ngân kiếm phổ, có lẽ sẽ đi thông đến Kiếm Các, vậy còn mấy đường bên cạnh? Chúng đơn giản chỉ dùng để mê hoặc người khác, hay còn có gì bí ẩn trong đó?” Chúc Minh Lãng đứng trước một lối rẽ, tự hỏi bản thân.

Hắn rẽ vào đường này, nhưng trong lòng vẫn không nhịn được phần tò mò.

Quay người lại nhìn con đường có vài phần cổ quái đã đi qua, rất nhanh, trong Linh Vực, Kiếm Linh Long liền rung lên, tựa như đang hưởng ứng với thứ gì đó.

Kiếm Linh Long có phản ứng?

Chẳng lẽ chỗ này cũng là nơi có Kiếm mộ?

Chúc Minh Lãng bước đi nhanh hơn, nhưng con đường trước mặt hắn bỗng nhiên chia ra thành chín đạo, chín lối đi giống nhau như đúc, chỉ khác mỗi đồ án trên những bậc thang. Chúc Minh Lãng cần từ những kiếm thức cơ sở mà tìm ra lối ra chính xác duy nhất!

“Kiếm Linh Long, ngươi thử diễn luyện lại những chiêu thức này một lần, ta nhìn thử xem.” Chúc Minh Lãng gọi ra Kiếm Linh Long.

Kiếm Linh Long ở giữa không trung, bắt đầu thi triển những chiêu thức trên các bức họa của chín con đường kia, Chúc Minh Lãng nghiêm túc nhìn theo, rất nhanh, hắn liền rơi vào trầm tư.

Chín loại kiếm phổ được sinh ra này, nhìn qua thì tưởng không có vấn đề gì, tuy rằng chính hắn không quen thuộc lắm với Phi Kiếm phái, nhưng uy lực, kết quả, tình cảnh vận dụng của cả chín đạo kiếm phổ, đều là có thể thực hiện được!

Biết chọn cái nào đây??

Mấy lối rẽ trước còn có thể dùng phương pháp bài trừ, cái nào không đúng liền có thể bỏ qua, giờ chỉ có thể nghiêm túc tìm đáp án.

“Nếu cả chín đều đúng, vậy tùy tiện chọn một cái là được rồi.”

Nếu đây là người có kiếm cảnh không cao, có lẽ sẽ do dự trước chín con đường này, nhất quyết phải tìm ra được kiếm phổ chính xác nhất, và cũng là duy nhất.

Nhưng theo hắn thấy, cả chín loại phi kiếm phổ đều không có vấn đề gì, chúng đã có thể tự tạo thành hệ thống, lại rất hoàn thiện. Nếu đã như vậy, hắn cũng không cần phí thời gian chọn đi chọn lại.

Chúc Minh Lãng vững vàng tiến lên, không bởi vì những biến ảo trên kiếm phổ kia mà sinh ra chút nghi ngờ nào với quyết định của bản thân.

Vừa đi, Chúc Minh Lãng vừa để Kiếm Linh Long bắt chước các chiêu thức trên kiếm phổ. Ngay lập tức, trong rừng núi âm u liền xuất hiện những vệt kiếm liên tục lóe lên, tựa như ánh sáng đom đóm giữa một vùng tăm tối.

Chúc Minh Lãng tuy hiện tại đã không còn tu vi của kiếm tu, nhưng vẫn có thể tập theo kiếm chiêu. Hắn vừa đi vừa cùng Kiếm Linh Long tâm niệm hợp nhất, cách không múa kiếm. Ánh sáng tựa đom đóm kia xuất hiện tràn ngập núi rừng, sau khi bay lên không trung thậm chí còn sáng được một lúc lâu.

Cuối cùng cũng xem xong toàn bộ kiếm phổ, Chúc Minh Lãng phát hiện mình lúc này đang đứng giữa một rừng Kiếm Trủng từ lúc nào!

Đồi núi trập trùng, cả một vùng quanh đây chỉ toàn cỏ hoang đã cao đến nửa thân người. Xen giữa từng đám cỏ là những tòa thạch đặt trên mặt đất, đây không phải mộ bia mà là những tảng đá bị kiếm khí ăn mòn không ít năm!

“Đây là Miểu Sơn Kiếm Trủng!” Chúc Minh Lãng sung sướng trong lòng.

Thê lương, cổ xưa, Kiếm Trủng lộ ra vài phần hiu quạnh, nhưng càng đi sâu vào khu vực Kiếm Trủng, Chúc Minh Lãng lại cảm giác có một cổ túc sát chi khí ập vào mặt, đó là những thanh cổ kiếm vô địch đã tồn tại từ thời thợi cổ ngàn năm về trước, là thủ vệ ngàn năm bất diệt, chúng mang một cỗ địch ý sâu đậm với mọi sinh linh tiến vào nơi đây.

“Ong!!!”

“Ong!!!!”

Kiếm Trủng đột nhiên phát ra âm thanh thê lương, tựa như đang than khóc, những thanh kiếm cắm trên các tấm thạch kia tựa như được sống dậy, như muốn thoát khỏi mộ trủng kiên cố!

Mộ trủng dài liên miên, không nhìn thấy điểm cuối, những cổ kiếm bị trấn áp trong này lại có rất nhiều. Lúc này, địch ý của chúng trở nên càng ngày càng mạnh, càng ngày càng dày đặc, tựa như muốn đem tên nhân loại xâm nhập trái phép như Chúc Minh Lãng xé thành từng mảnh nhỏ!

“Có chuyện gì vậy, chẳng lẽ nơi này cũng có kiếm linh?” Chúc Minh Lãng kinh ngạc nhìn những mộ trủng trước mắt, từng thanh từng thanh cổ kiếm lạnh như băng tựa như dã thú, muốn cắn xé con mồi.

Kiếm Linh Long toàn thân trở nên đỏ rực, ánh mặt trời chiếu lên người Kiếm Linh Long, tạo ra những cái bóng trên mặt đất thành những hình thù kì quái, tựa như Kiếm Linh Long đang phô diễn ra toàn bộ những kiếm hồn hiện có của mình.

“Trước kia Diêu Sơn Kiếm Tông cùng Miểu Sơn Kiếm Tông vốn là một thể. Ngày tông phái bị phân ra thành hai, hai bên đã xảy ra một cuộc chiến đẫm máu. Sau trận chiến đó, có rất nhiều danh sư phải ngã xuống, vì thương tiếc kiếm tổ của bọn họ, Diêu Sơn Kiếm Tông tạo nên Khí Kiếm Lâm, còn Miểu Sơn Kiếm Tông lại lập ra Kiếm Trủng Lĩnh,…..” Lúc này, một âm thanh tựa như ông cụ non phát ra từ sau lưng Chúc Minh Lãng.

Người nói là Cẩm Lý tiên sinh, nó hóa thành hoa văn cá chép, bám trên quần áo của Chúc Minh Lãng. Hiện tại nó cũng không có ý định hiện thân, chỉ mở miệng nói chuyện.

“Một trận chiến kia, giết đến thiên hôn địa ám. Đã qua nhiều năm như vậy, những người được nhận truyền thừa Kiếm Tông có thể đã không còn nhớ, nhưng những thanh cổ kiếm chứng kiến trận chiến kia, sẽ luôn nhớ nó ngày ấy.” Cẩm Lý tiên sinh nói tiếp.

Chúc Minh Lãng nhìn lại, thấy Kiếm Linh Long tuy chỉ là đơn độc treo ở giữa không trung, nhưng trên người nó lại tản mát rất nhiều khí tức khác nhau, toàn bộ cổ kiếm đang ngủ say cũng đều thức tỉnh, tất cả minh văn đều tỏa sáng rực rỡ!

“Dù đánh đến khi biển cạn hóa nương dâu, cũng không thể phân ra thắng bại sao?” Chúc Minh Lãng thì thầm.

Dù chỉ dựa vào sự tương liên giữa hai linh hồn, nhưng Chúc Minh Lãng vẫn có thể cảm nhận được sự xúc động của Kiếm Linh Long lúc này, đó là sự không cam lòng, cùng với ý chí bất khuất, kiên cường…

Điều này khiến Chúc Minh Lãng nhớ tới những lời mà Chúc Thiên Quan từng nói với mình khi nhắc đến chuyện của mẹ.

Mỗi một minh văn, đều có một câu chuyện của riêng mình, hoặc là chủ nhân của chúng từng là nhân vật vô địch kinh thiên động địa, hoặc là chúng từng chinh chiến qua đủ loại chiến trận vang dội vạn cổ, lừng lẫy một thời, cũng có thể, những khí linh này từng chứng kiến thủ hộ một Tông Phái từ khi sinh ra đến khi nó diệt vong. . .

Hồn của chúng, chỉ khi gặp phải tình cảnh phù hợp mới có thể thức tỉnh.

Trận chiến giữa Miểu Sơn Kiếm Tông cùng Diêu Sơn Kiếm Tông ngày đó, cuối cùng vẫn chưa phân định thắng bại. Bởi trận chiến kéo dài quá lâu, nên chư vị kiếm tổ người thì ngã xuống ngay trong trận chiến, người thì thọ nguyên đã tận mà phải rời đi, bỏ lại những thanh kiếm cổ này ở trần gian. Những người từng tham gia trận chiến ngày ấy đều đã rời đi, đã rơi vào quên lãng, nhưng những cổ kiếm này lại chưa từng quên!

“Kiếm Linh Long chính là đến từ Khí Kiếm Lâm của Diêu Sơn Kiếm Tông, lúc ban đầu Khí Kiếm Lâm cùng Kiếm Trủng Lĩnh cách xa nhau một nửa Cực Đình Đại Lục, căm bản không có khả năng sinh ra cộng minh với nhau. . . . .” Cẩm Lý tiên sinh vẫn luôn dính trên quần áo của Chúc Minh Lãng, đang âm thầm kinh ngạc cảm thán.

Nơi này là kiếm mộ.

Tòa sơn lâm rỉ sét loang lổ dưới ánh hoàng hôn kia, làm sao không phải kiếm mộ đây.

Có lẽ chúng đều không muốn dễ dàng bị quên lãng như vậy, cũng có thể bởi vì muốn phân ra một trận thắng bại cuối cùng, Chúc Minh Lãng dường như nghe được những thanh kiếm thượng cổ kia đang gào thét trong mộ của chúng.

Một tầng mây thật lớn chậm rãi che đi ánh sáng mặt trời chói chang.

Kiếm Trủng lĩnh nhanh chóng tối sầm lại, chung quanh tràn ngập sương mù cổ quái, che phủ toàn bộ tầm nhìn của Chúc Minh Lãng.

Không biết có phải ảo giác hay không, Chúc Minh Lãng cảm giác nữ tử từ trong bức họa khắc trên các bậc thang bay ra ngoài!

Trên mỗi một bậc thang đều có một vị nữ tử được vẽ rất đơn giản, các nàng cầm lên Cổ Kiếm cũ nát trên Kiếm Trủng, vây quanh Chúc Minh Lãng cùng Kiếm Linh Long!

Chúc Minh Lãng chấn động, hắn từng đi qua rất nhiều nơi, nhưng lại chưa gặp được cảnh tượng nào kỳ dị như vậy!

“Đừng hoảng hốt, cảnh tượng này chỉ là một loại giống quỷ thị thôi.” Cẩm lý tiên sinh nói.

Chúc Minh Lãng nghe thấy vậy, sắc mặt càng trở nên tái nhợt.

Vậy…… Đó chính là quỷ náo a!

Mấy cái giản ảnh này, có thể xem là quỷ hồn hư vô mờ mịt, nhưng những thanh kiếm kia, lại là hàng thật giá thật!

. . .






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch