Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 272: Tra nam nên bị đập?

Chương 272: Tra nam nên bị đập?




Dịch giả: Thanh Thanh

Edit: Thanh Thanh

Duyệt: Long Hoàng

...

"Tên Chúc Môn kia, ngươi giúp ta viết bài thơ, ta sẽ không so đo về chuyện ngươi phái người chặn đường nữa." Nam tử tuấn tú thấp bé để giấy và bút xuống trước bàn của Chúc Minh Lãng.

"Xưng hô thế nào?" Chúc Minh Lãng hỏi.

"Nghiêm Uyên đến từ Quyền Tông." Nam tử tuấn tú thấp bé đáp lại.

"Chỉ biết dùng nắm đấm, không biết dùng bút?" Chúc Minh Lãng cười hỏi.

"Có viết hay không đây."

"Được rồi." Chúc Minh Lãng cầm bút lên.

Hắn chấm mực, sau đó chỉ viết xuống giấy trắng một chữ rất to!

Nghiêm Uyên nhìn thấy chữ này, sắc mặt cũng thay đổi, ánh mắt lạnh run.

Đồ Văn Hạ ở bên cạnh đi lại gần, nhìn thoáng qua chữ mà Chúc Minh Lãng vừa viết xuống, lập tức nở nụ cười.

"Cút!"

Trên tờ giấy trắng, Chúc Minh Lãng viết xuống một chữ to vô cùng tiêu sái như thế, cũng khó trách Nghiêm Uyên bị chọc giận đến mức cơ mặt đều run rẩy!

"Một kẻ rèn sắt như ngươi, chán sống rồi à?" Nghiêm Uyên gần như muốn hành hung mà nắm chặt áo của Chúc Minh Lãng.

Lúc này, đại cung nữ quát lớn một tiếng, ra hiệu bảo Nghiêm Uyên ngồi xuống.

Chúc Minh Lãng đặt chữ cút mà mình vừa viết đến trước bàn của Nghiêm Uyên, cười híp mắt nói: "Hóa ra ngươi cũng biết chữ."

"Ngươi muốn chết!!" Nghiêm Uyên nổi trận lôi đình, nhưng đối mặt với đại cung nữ hùng hổ dọa người kia, Nghiêm Uyên không tiếp tục nổi giận nữa.

Ngoài cửa phủ công chúa, đám người bọn họ có thể tùy tiện đánh nhau, nhưng tiến vào phủ công chúa rồi, thì không cho phép gọi long thú ra, cũng không cho phép sử dụng thần phàm chi lực.

Nghiêm Uyên xé nát chữ viết của Chúc Minh Lãng, liền thành thật ngồi yên ở đó, không viết bài thơ gì nữa, mà đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào Chúc Minh Lãng, giống như mục đích hôm nay của hắn đã không còn là làm phò mã nữa, mà là vì muốn đánh một trận với Chúc Minh Lãng!

Không lâu sau, các cung nữ và thị nữ đến thu "Bài thi" của mọi người, đám người bọn họ bị dẫn ra ngoài phủ viện phơi nắng, chỉ có thể đối mặt với những cây phong diệp xinh đẹp kia.

Chờ gần một canh giờ, đại cung nữ mới xuất hiện lần nữa, rồi đọc lên tên của vài người.

"Những người khác có thể trở về chờ ngày tranh khôi." Đại cung nữ nói.

"Đây là ý gì, Lạc Thủy công chúa còn chưa gặp mặt chúng ta, sao có thể biết được chúng ta không phải là người thích hợp, chẳng lẽ chỉ dựa vào mấy chữ nát kia?" Lương vương tử là người đầu tiên bất mãn nói.

"Các vị đến bái phỏng từ các nơi khác nhau, tướng mạo, danh vọng, thực lực, nhân phẩm. . . Thật ra Lạc Thủy công chúa đều đã nghe qua, có lẽ trong lòng công chúa đã tìm được người mình chọn, giữ người ở lại nơi này, chỉ là công chúa thấy hứng thú, về phần luận thơ thưởng trà, cũng không phải là quyết định để chọn phò mã, mọi kết quả đều sẽ được công bố vào ngày tranh khôi, người công chúa chọn trúng, đương nhiên sẽ ra giá cao." Đại cung nữ nói.

"Nhưng ta chỉ đến bái phỏng phủ công chúa này thôi." Nam tử chín chắn Đồ Văn Hạ nói.

"Sao công chúa lại không biết đến Mục Long Tôn Giả Đồ Văn Hạ chứ?" Đại cung nữ cười nói.

"Đã như vậy, Đồ Văn Hạ sẽ chờ tin tốt." Đồ Văn Hạ đứng dậy, nho nhã lễ độ nói.

Những người khác cũng lần lượt rời đi, số người lưu lại đây cũng không nhiều lắm, Chúc Minh Lãng cũng ở trong đó, vị thanh niên có dáng vẻ thư sinh kia cũng ở đây.

Lại đợi một hồi, vị Lạc Thủy công chúa quốc sắc thiên hương mới chậm rãi xuất hiện, mấy vị thị nữ kéo bình phong ra che chắn trước mặt nàng, từ trên giường nhỏ nàng bước đến trường án làm bằng gỗ phong, sau đó mời mấy vị thi tài được chọn ngồi xuống gần đó.

Lạc Thủy công chúa tự rót tách trà nhỏ, mùi thơm xông vào mũi, khiến người ta thấy thoải mái trong lòng, chỉ là hương trà say lòng người đến đâu, cũng không khiến người ta si mê bằng vẻ thần bí và xinh đẹp của Lạc Thủy công chúa, nàng không nói gì, chỉ vì mọi người mà rót một tách trà thơm.

Chúc Minh Lãng rất bất ngờ, sao bài thơ của mình lại được chọn.

Đó là lúc mình đi lang thang khắp nơi, có từng nghe qua các lão nông ngâm nga một bài thơ về quê hương vùng núi, hắn chỉnh sửa lại một chút rồi viết ra, phổ biến lại dễ hiểu, không được xem là thanh nhã.

"Công tử có kiếm pháp tốt, thi phú lại không tệ, chữ viết cũng rất đẹp." Lạc Thủy công chúa tao nhã nói.

Chúc Minh Lãng nhìn sang hai bên một chút, cho rằng Lạc Thủy công chúa đang nói người khác, nhưng đôi mắt được ngân ngọc che khuất của nàng, lại đang nhìn chăm chú vào mình.

"Kiếm pháp?" Chúc Minh Lãng thật bất ngờ, sao Lạc Thủy công chúa lại biết được kiếm pháp của mình?

"Ở chỗ Kiếm Các của Miễu Sơn Kiếm Tông, câu nói “kẻ yếu ti, cường giả vi tôn” của công tử ngược lại khiến người ta khắc sâu ấn tượng." Lạc Thủy công chúa khẽ nhếch môi mỉm cười, giọng nói cũng vô cùng dễ nghe.

"Thì ra ngày đó công chúa cũng ở đấy?" Chúc Minh Lãng rất bất ngờ.

Lúc đó trong Kiếm Các, ở những chỗ có bình phong nhiều màu và nơi có rèm che, quả thực có không ít quận chúa, nữ hầu và nữ thành chủ đứng quan sát ở bên ngoài, nhưng Chúc Minh Lãng không nghĩ tới Lạc Thủy công chúa cũng ở trong đó, có lẽ nàng đã đổi cách ăn mặc khác, không muốn bị người khác nhận ra.

"Diêu Sơn Kiếm Tông và Miễu Sơn Kiếm Tông luận kiếm, mười năm khó gặp, đương nhiên ta sẽ không bỏ lỡ." Lạc Thủy công chúa nói.

"Thì ra công chúa cũng thích kiếm đạo." Chúc Minh Lãng nói.

"Chỉ là, bên cạnh Chúc công tử đã có một vị nữ tử xinh đẹp vô song như vậy, vì sao còn đến phủ công chúa nho nhỏ này của ta?" Lạc Thủy công chúa hỏi tiếp.

Chúc Minh Lãng nhíu chặt mày.

Nàng đang nói đến Nam Linh Sa? ?

Phiền phức rồi đây!

Tra nam nên bị đập a!

Ăn trong chén, còn ngó vào trong nồi...

Nữ nhân Miễu quốc, không chỉ không chấp nhận được chuyện nam nhân của các quốc gia khác tam thê tứ thiếp, thậm chí còn cực kỳ chán ghét nam nhân thay đổi thất thường.

Có lẽ nữ nhân nơi này vô tình hồng hạnh xuất tường sẽ được tha thứ, nhưng chưa bao giờ có một nam nhân thay lòng nào mà không bị phỉ nhổ và chán ghét!

"Lạc Thủy công chúa, ngài hiểu lầm rồi, vị nữ họa sư kia chỉ là Thần Phàm giả trong đoàn đội Mục Long sư của ta mà thôi, ta và nàng ấy không có gì cả." Chúc Minh Lãng đã sớm nghĩ ra lời giải thích, nên biểu hiện ra ngoài rất bình tĩnh và thoải mái.

"Công tử chưa bao giờ động tâm? Ngày hôm đó có mấy vị nữ thành chủ có sở thích đặc biệt, đều nói với ta, các nàng si mê vị họa sư kia, dung nhan nàng dưới lớp khăn che mặt, nhất định là rất xinh đẹp." Lạc Thủy công chúa nói.

"Nếu động tâm, ta còn đến nơi này làm gì?" Chúc Minh Lãng nói.

"Cũng đúng." Lạc Thủy công chúa không hỏi nữa, mà nói về bài thơ của vị thiếu niên thư sinh là người thi tài chân chính ở đây, từ ý nghĩa trong mặt chữ đến ý nghĩa được ẩn chứa trong câu từ, rồi đến ngụ ý thâm sâu trong đó...

Chúc Minh Lãng uống trà, ở bên cạnh ra vẻ hiểu biết khẽ gật đầu.

Trò chuyện một hồi, Lạc Thủy công chúa trở về nghỉ ngơi.

Nàng không biểu lộ ra rõ ràng sự chú trọng của mình, chỉ là nói chuyện phiếm, về phần tranh khôi ngày ấy, liệu nàng sẽ vì nam tử mình động tâm mà vung tiền như rác hay không, cũng khó nói lắm.

Chúc Minh Lãng cũng có chút đau đầu.

Loại phương thức "Ra mắt" quá đơn giản này, khiến mình có lực mà không lấy ra dùng được.

Nếu không phải Lạc Thủy công chúa cải trang vi hành đến Miễu Sơn Kiếm Tông, có lẽ nàng cũng sẽ không biết mình là người thế nào.

Chẳng lẽ muốn phó thác cho ông trời?

Được rồi, đi tới đâu hay tới đó vậy.

Chí ít hôm nay hắn đã thăm dò được đại khái bên cạnh công chúa có mấy vị cao thủ, vị đại cung nữ kia là một người trong đó, còn có hai ám vệ giả trang thành thị nữ, tu vi cũng rất cao, cần phải cẩn thận đề phòng!

Nếu tranh khôi không thành công, liền bắt công chúa đi vậy.

Thực sự không được nữa, thì lại lần nữa treo đầu dê bán thịt chó, đưa ngân sức nhan sa (mặt nạ) giả cho công chúa đeo lên, vậy cũng sẽ không phá hư danh tiết của nàng.

. . .






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch