Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 278: Ta từng tính qua vận mệnh

Chương 278: Ta từng tính qua vận mệnh




Dịch giả: Mi An

Edit: Thanh Thanh

Duyệt: Long Hoàng

"Nếu hôm nay ngươi dám bước ra khỏi vương cung này, thì họa sư kia cũng đừng hòng còn sống mà rời khỏi Miễu quốc!" Ôn Lệnh Phi nói bằng giọng điệu không cho phép thương lượng.

"Ôn chưởng môn, ngươi đang nghiêm túc sao?"

"Nếu ta vứt bỏ cuộc sống cẩm y ngọc thực, vương quyền phú quý, phải hai mươi năm khổ tu tại Miễu Sơn Kiếm Tông, thế mà cuối cùng phải chịu thua người khác, vậy thì mọi thứ ta làm còn có ý nghĩa gì chứ?" Ôn Lệnh Phi lạnh lùng nói, toàn thân toát lên khí thế của một chưởng môn trang nghiêm.

Nàng đứng ở đó, giống như thác Ngân Hà chảy thẳng xuống dưới vực, khiến người ta vừa tới gần đã có cảm giác choáng ngợp nghẹt thở trước khí thế hào hùng ấy.

"Ta đồng ý kiến với một vài lời nói của Ôn chưởng môn, chỉ là có một câu ngươi đã nói sai rồi." Chúc Minh Lãng đứng trước cánh cửa dẫn đến đình viện, sau lưng hắn là tường thành vương cung cao ngất ngưỡng, còn có một vầng trăng sáng trong tiết thu, soi sáng cả màn đêm tối tăm, phác họa ra bóng dáng cao thẳng mà kiên nghị của Chúc Minh Lãng.

"Suy nghĩ hai bên khác nhau, đâu thể nào phân ra đúng sai!"

"Dõi mắt khắp thế gian này, về cảnh giới kiếm đạo, ngoại trừ Chúc Tuyết Ngân ra thì không còn ai có thể sánh bằng ngươi..." Chúc Minh Lãng chậm rãi giơ tay lên.

Dưới bầu trời đêm quang đãng được ánh trăng soi sáng là một chuôi kiếm nóng bỏng đang rực cháy, ngọn lửa đỏ rực ấy như đã thắp sáng toàn bộ màn đêm bao phủ vương cung, đến cả trăng sao có màu chàm và bạc kia cũng bị nhuộm thành màu đỏ rực đầy diễm lệ!!

Trong lòng bàn tay của Chúc Minh Lãng, ngọn lửa đang hừng hực cháy lên, từng hỏa văn nhứ vĩ như rồng như thuồng luồng, quấn quanh trên cánh tay thon dài của Chúc Minh Lãng, rồi nhanh chóng thẩm thấu vào trong mạch máu, kinh mạch, xương cốt của hắn, khiến toàn thân Chúc Minh Lãng đỏ rực như vừa trải qua muôn ngàn thử thách đao thương, mỗi một tấc bắp thịt xương cốt đều bạo phát ra lực lượng mãnh liệt, tựa như một Thần Ma đang thức tỉnh bên trong cơ thể phàm tục!

"Hỏa Ngấn Kiếm —— Kiếm Tỉnh!"

Đi qua vạn năm cũng không thể dập tắt tâm diễm, chỉ cần có người giơ lên vung về phía số mệnh kẻ địch, thì hỏa nhị bất diệt này sẽ lại cháy lên trên thân kiếm loang lổ vết rỉ, lại tiếp tục rực rỡ!

Khí thế hàn lãnh mà hùng vĩ như thác nước trút thẳng xuống dưới, ngay thời khắc này, Ôn Lệnh Phi cũng không thể áp chế được khí tức liệt hỏa đang bừng lên khắp người Chúc Minh Lãng, gương mặt của nàng cũng bị chiếu sáng đỏ rực, trong đôi mắt tràn đầy vẻ khó tin!

Trên người Chúc Minh Lãng rõ ràng không hề có một chút tu vi kiếm tu nào, vì sao trong khoảnh khắc này...

Cường đại, cuồng dã, khí thế như một ngọn lửa rực cháy, khiến cho toàn bộ vương cung này tựa như rơi vào trong biển lửa bị sóng nhiệt quét sạch.

"Chẳng phải Ôn chưởng môn rất si mê Thiên Vẫn kiếm pháp của Diêu Sơn Kiếm Tông sao?" Chúc Minh Lãng cầm Hỏa Ngấn Kiếm trong tay, ngọn lửa cháy hừng hực, nhẹ nhàng vũ động, ánh lửa như hồng liên huyết trên bầu trời!

"Hừ, cho dù ngươi có thể thi triển ra mười hai kiếm thì sao, làm gì được ta!" Trong tay Ôn Lệnh Phi đã cầm kiếm từ lâu, thân kiếm này như ngọc, trơn bóng mà hoa lệ, dưới ánh trăng trong màn đêm lộ ra màu xanh nhạt, gặp phải diễm quang vạn trượng thì có màu đỏ của lá phong!

"Mười hai kiếm trước ngay cả một sợi tóc của Ôn chưởng môn cũng không chạm vào được, nhưng năm kiếm sau đã từng chặt đứt địa mạch, khiến cho một vùng lãnh thổ sụp đổ, không biết Ôn chưởng môn có thể chịu đựng được đến kiếm thứ mấy!" Khí thế trên người Chúc Minh Lãng lập tức bùng nổ.

Giờ phút này, Chúc Minh Lãng chính là một ngọn núi lửa, dung nham bên trong đã hoàn toàn phun lên trời cao, dung dịch và nham tiết nóng cháy cuốn sạch hết tất cả, lực lượng khủng bố như vậy, nếu tùy thời bạo phát ra ngoài, thì cả vương cung cung điện của công chúa sẽ hóa thành tro bụi chỉ trong nháy mắt.

Chẳng qua Chúc Minh Lãng đã đạt tới cảnh giới có thể tùy ý điều khiển những khí thế này, hắn đẩy cổ lực lượng này về phía Ôn Lệnh Phi, cả gian phòng ngay cả ly rượu cũng không có chút lay động, nhưng Ôn Lệnh Phi lại như đang ở trong một trận tai nạn khủng khiếp, cả thiên địa như đang sụp đổ, đứng cũng không vững!

"Thiên Vẫn kiếm pháp..."

Chúc Minh Lãng không thi triển ra mười hai kiếm trước đó mà trực tiếp bắt đầu từ kiếm thứ mười bốn. Trong vương cung lớn như vậy, điện công chúa xa hoa như thế, màn đêm im ắng không một tiếng động, ngay cả hướng gió cũng không hề thay đổi, nhưng khi thanh kiếm của Chúc Minh Lãng hạ xuống, sắc mặt của Ôn Lệnh Phi đã thay đổi.

Nàng rút kiếm phi đạp, nhẹ nhấn chân lên mái hiên trên tẩm cung, bay lượn trong màn đêm như chim sơn ca, chẳng mấy chốc đã thoát khỏi cảnh bị khí thế của Chúc Minh Lãng áp chế...

Ôn Lệnh Phi càng bay càng cao, lúc này vương cung to lớn ở dưới mặt đất như trở thành một tấm bản vẽ, thu hết toàn bộ quốc đô vào mắt nàng.

Cúi đầu xuống nhìn, tầm nhìn của Ôn Lệnh Phi xuyên thấu qua mái hiên được chạm rỗng, nàng nhìn vào Chúc Minh Lãng, càng nhìn càng thấy được ánh mắt cực nóng đó vẫn đang tập trung vào mình. Cặp mắt ấy tỏa sáng đến lạ, như thể cho dù nàng phi đạp vào trong Cửu Không Tinh Hà, thì nó vẫn luôn dõi theo nàng!

"Chu Tước Kiếm!"

Kiếm thức được phóng ra kia như đã vọt tới bên tai.

Chúc Minh Lãng vung kiếm về phía bầu trời đêm, về phía Ôn Lệnh Phi người đang muốn thoát khỏi sự kìm kẹp thế công của Chúc Minh Lãng. Thoáng chốc, thân kiếm nở rộ như hỏa liên, bầu trời đêm như được đốt cháy lên, một con Thiên Thú Chu Tước giáng lâm dưới hàng tỉ tinh quang, sinh ra từ trong ánh trăng mùa thu đỏ rực, đôi cánh rực lửa trải rộng ra như có thể che đậy cả quốc đô Miễu quốc, hình thể hùng vĩ ấy khiến cả bầu trời đêm cũng trở nên chật chội hơn!

Kiếm hỏa hoá hình, hình như là Thiên Thú Chu Tước, trong lúc nhất thời, phố xá, phòng ốc, tiểu viện khắp quốc đô đều bị chiếu sáng đến đỏ rực.

Bên trong tường cao vương cung đỏ rực tựa như mặt trời mọc ở phương đông...

Mọi người ngẩng đầu lên, bên dưới màn đêm vô cùng nóng rực có thể trông thấy dáng người thướt tha của một nữ tử, nàng đang liên tục vung kiếm khí vào bầu trời đêm đầy đáng sợ kia, mỗi một đạo hồng kiếm khí kia đều cuồn cuộn như sông Giang Hà, thậm chí chỉ cần một kiếm bất kì nào đó vô tình lướt qua đường phố, nó cũng sẽ san bằng con phố thành bình địa! !

Nhưng kiếm lực đó lại không xé nổi Kiếm Hỏa Chu Tước kia.

Chu Tước vẫn lao về phía vương cung, vương cung cung điện và lâu vũ hoa lệ kia bất cứ lúc nào cũng có thể biến thành một vùng đất khô cằn không có chút sinh cơ!

"Ôn chưởng môn, sau này không nên tùy tiện lấy những người mà Chúc Minh Lãng ta yêu quý ra để uy hiếp, nếu không thì vương cung của ngươi, kiếm tông của ngươi, bao gồm cả ngươi cũng sẽ bị ta nghiền thành bụi bặm!"

Ôn Lệnh Phi vô cùng hoảng hốt, Kiếm Hỏa Chu Tước này quá bá đạo, có lẽ nàng vẫn có thể sống sót qua Kiếm Vẫn này, nhưng vương cung dưới chân nàng sẽ bị tiêu diệt chỉ trong nháy mắt, đến cả hàng vạn những quý tộc, cung nữ và thị vệ trong vương cung cũng sẽ mất mạng theo!

Nhưng mà, ngay khi Chu Tước Kiếm Hỏa hừng hực kia chạm đến mái nhà cong vút nơi lầu các cao nhất, nộ diễm đầy trời lại lập tức biến thành khói lửa không hề có tính hủy diệt, ngoại trừ vẻ lộng lẫy và xinh đẹp ra, nó không hề phá hư bất cứ thứ gì cả.

Từng ngọn cây cọng cỏ, từng viên ngói viên gạch, cùng với từng cung nữ và thị vệ đều sững người ra như mới vừa mơ thấy địa ngục, một sợi tóc của họ cũng không bị thiêu đốt, nhưng cảnh tượng quỷ môn quan mới vừa hiện ra trước mắt đã khuyếch tán sự sợ hãi từ sâu bên trong nội tâm ra toàn thân, cả người họ tê liệt, đồng thời ngã phịch xuống đất...

Từ trong bầu trời chết chóc rực rỡ, Ôn Lệnh Phi hạ xuống mái hiên cao của điện công chúa.

Ánh mắt nàng lạnh như băng mà nhìn chằm chằm vào Chúc Minh Lãng đã nhảy lên bức tường cao của vương cung.

Chúc Minh Lãng quay đầu nhìn Ôn Lệnh Phi, từ trong ánh mắt của nữ nhân này, Chúc Minh Lãng đọc được một điều gì đó khá phức tạp, nhưng bây giờ nàng không thể làm được gì nữa.

"Ngươi có thể tránh nhất thời, nhưng không thể né tránh được số mệnh cuối cùng của ngươi và ta." Khí tức của Ôn Lệnh Phi đã ôn hòa trở lại.

Nếu con đường tu hành là một chuyến hành trình đi lên thang trời, thì hàng tỉ phàm linh chậm rãi đi qua núi non trùng điệp kia, cuối cùng những kẻ đó cũng sẽ gặp nhau ở thiên môn.

Trước đó, Ôn Lệnh Phi cảm thấy Chúc Minh Lãng sẽ đi sau mình, tuy hắn phải rất vất vả nhưng ít ra nàng vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng hắn.

Nhưng bây giờ, nàng tin rằng, trong số ít những người lên được đỉnh phong kia sẽ có một chỗ đứng cho Chúc Minh Lãng, dù hôm nay bọn họ đang đứng ở đâu, bắt đầu leo lên từ vùng đất nào, thì cuối cùng vẫn sẽ đứng ở trên đỉnh cao vì cô độc mà canh gác cho nhau.

Đây chính là số mệnh cuối cùng, việc gì phải giãy giụa chứ, phong cảnh dọc đường đi rất đẹp thì thế nào?

"Ta đã tính qua vận mệnh của bản thân, vì thuận theo mệnh này nên mới cần cố gắng gấp bội." Chúc Minh Lãng nói với Ôn Lệnh Phi.

Nói xong, hắn thu hồi kiếm, nhảy xuống từ trên thành cung cao lớn của vương cung, lao vào trong phố phường rộng lớn phồn hoa, không hề có chút lưu luyến nào đối với vương cung và mỹ nhân chưởng môn này.

. . .






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch