Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 282: Cục diện rối rắm

Chương 282: Cục diện rối rắm




Dịch giả: Vương Linh

Edit: Thanh Thanh

Duyệt: Long Hoàng

Cái văn thư này, không có chút tác dụng thực tế nào!

Núi cao hoàng đế ở xa, coi như là thành chủ được Cực Đình hoàng triều bổ nhiệm, nhưng chỉ cần vào Nhuận Vũ thành, thì nhất định sẽ bị diệt đến mảnh xương vụn cũng không còn!

Kết quả là, chính hắn đường đường là một thành chủ lại phải nhìn sắc mặt của đám quân chống đối kia!

Nhuận Vũ thành, thường xuyên bị cắt nhường, chiếm lĩnh, xâm lược, đổi quốc kỳ so với đổi mùa còn nhanh hơn.

Thông thường mà nói, lúc nắm trong tay khế ước của Nhuận Vũ thành, cần phải giao lên cho quốc bang của khu vực đó, sau đó bên quốc bang mới hạ giấy ủy nhiệm, để cho người có khế ước cầm theo quốc bang ủy nhiệm và khế thư thành trì đến gặp người nắm giữ thành trì tiền nhiệm, trở thành thành chủ.

Nhưng kết quả bây giờ khiến người ta giận sôi gan chính là, sau khi rời khỏi Miễu quốc, nhóm người Chúc Minh Lãng vốn muốn đi đến Hạn quốc để giao lên khế thư, nhưng khi đến được Nhuận Vũ thành, thì Nhuận Vũ thành đã trở thành lãnh địa của Đồ quốc, vậy nên theo lý mà nói, bây giờ phải đi đến Đồ quốc để nộp thư văn....

Cứ đi đi lại lại như vậy, có trời mới biết Nhuận Vũ thành này có bị đổi chủ nữa hay không.

Cho nên nếu thực sự làm theo như trong quy củ văn thư của Hoàng triều, Chúc Minh Lãng cũng không cần làm chuyện gì nữa, chỉ cần chạy tới chạy lui giữa mấy quốc gia này là được.

"Tiểu sư thúc, Nhuận Vũ thành này cũng không phải vùng đất lành a!" Hạo Dã nói với vẻ mặt nhăn nhó.

Chúc Minh Lãng cũng rất đau đầu.

Thứ hắn muốn bất quá chỉ là ấn tín thành chủ mà thôi.

Trước mắt ấn thành chủ đang nằm trong tay của thế lực đang tọa trấn vùng này, thuộc về lãnh địa của Thần Phàm học viện.

Trên văn thư của Thần Phàm học viện cũng thể hiện rõ ràng, ấn thành chủ này chỉ có thể giao cho thành chủ đã thống trị thành được một tháng trở lên, các thành chủ nước khác cũng không có tư cách lấy được ấn thành chủ này.

Ấn thành chủ được cất ở đâu trong Thần Phàm học viện, do người nào trong học viện bảo quản, một chút manh mối cũng không có, cũng không thể lật tung cả Thần Phàm học viện này lên để tìm ấn được?

Bọn họ đã tới một thôn trang gần biên giới, mọi người tạm thời ở đó trước.

Hầu hết nhà cửa trong thôn trang này đều được xây bằng đá, tới tới lui lui hầu hết đều là lính thuê, đoàn đội Mục long sư, quân đội, thương nhân cạnh tranh đủ thể loại, ngược lại bách tính bình thường cũng chẳng được mấy người.

Vùng đất này có tên là Huyết Sắc đại địa(*), dòng huyết thủy chảy vào trong đất cát, trải qua một thời gian lắng đọng sẽ trở thành màu trà đen, thật ra nguyên nhân chủ yếu là do bốn quốc gia này quanh năm suốt tháng không ngừng tranh đấu mà tạo thành.

(*) Trong nguyên tác, cụm từ này là trà sắc đại địa, nhưng mình thấy không ổn lắm nên đổi thành Huyết Sắc đại địa.)

Đồng thời cũng vì chiến tranh, nên ở đây nơi đâu cũng có thể nhìn thấy các đoàn đội Mục long sư, đoàn lính đánh thuê, tư quân, thân ảnh của các đoàn đội quốc chiến, mà đám cường đạo, thổ phỉ, ác đồ, tội phạm, thương nhân lòng dạ độc ác cũng vì vậy mà lẫn lộn hỗn tạp ở trong này, có thể nói nơi đây thật sự là ngư long hỗn tạp, trật tự rối loạn.

Những thương nhân làm ăn chân chính rất ít người đi qua vùng Huyết Sắc đại địa này.

Mà nếu không có chút bản lĩnh, cũng chẳng có ai lại chạy đến nơi này ngắm phong cảnh, dẫu sao ở đây chỉ cần không cẩn thận một chút thôi là sẽ bị một đoàn quân đội hung hãn nào đó nghiền qua người.



Đất đai bị bao phủ bởi một màu sẫm u tối, nhìn qua có vài phần tiêu điều, mà Nhuận Vũ thành nằm ở trung tâm của vùng đất bằng phẳng, không có bất kỳ dãy núi, gò đất hay rừng rậm che phủ, ngay cả sông cũng không thấy.

Thời gian mưa ở nơi này vô cùng chuẩn xác, trên cơ bản hàng năm vào mỗi một mùa đều sẽ có lượng mưa tương đối cố định, vốn dĩ là một vùng lãnh thổ giàu có, bởi vì các quốc bang xung quanh hỗn loạn, trận doanh phức tạp, thế cho nên nhìn qua tòa thành này cũng chẳng khác biệt là bao với một tòa hoang thành.

Đi vào Nhuận Vũ thành, Chúc Minh Lãng phát hiện ra một chuyện rất bất đắc dĩ, nơi đây căn bản không có lữ khách qua lại, đa số là những đám người đứng ngay ngắn xếp thành từng đội từng đội khác nhau, hoặc là các đoàn Mục long sư đang nghỉ chân ở đây, hoặc là một vài đoàn xe tư nhân, trên cơ bản đều được võ trang đầy đủ, đoàn người chỉ được vài người lại có trang bị gọn nhẹ đơn giản như đoàn của Chúc Minh Lãng là vô cùng hiếm thấy.

Không có khách điếm, thậm chí không có ai dám tùy tiện kinh doanh làm ăn.

Dưới tình huống bất đắc dĩ, bọn họ chỉ có thể cho người sửa sang lại một hậu viện bỏ hoang, trước tiên cứ nghỉ ngơi lại ở trong hậu viện rách nát cỏ mọc um tùm này vậy.

"Sinh kế của người dân ở đây vẫn chưa được khôi phục, chúng ta phải tự mình thổi lửa nấu cơm rồi." Phương Niệm Niệm nói.

"Thành trì này trông thật thê lương, nếu không phải nó nằm ở một vị trí đặc biệt, là điểm giao nhau giữa tứ quốc, hơn nữa do nhu cầu vận chuyển sang Nghê Hải, các đoàn đội cũng phải đi qua đây, thì tòa thành này sớm đã trở thành một tòa quỷ thành rồi." Hạo Dã cảm khái nói một câu.

"Chính vì vị trí đặc biệt, nên mới bị các thế lực, quân đội đấu đá qua lại, cuối cùng hủy diệt luôn cả thành trì thương mậu vinh hoa như vậy, khế thư này chậm chạp không có ai mua cũng là có nguyên nhân của nó." Chúc Minh Lãng quét dọn sạch trên mặt đất.

Tiểu viện này được xây từ đá màu xanh nhạt.

Gạch ngói có chất lượng khá tốt, có lẽ trước đây chỗ này là nơi ở của một hộ gia đình giàu có trong Nhuận Vũ thành, bây giờ lại trở nên đổ nát chẳng khác nào một tòa miếu bỏ hoang lâu ngày.

Sửa sang tỉ mỉ lại một chút cũng có thể ở lại được.

Chỉ có điều ở quanh đây không dễ dàng mua được đồ dùng hàng ngày, muốn mua cũng tương đối đắt tiền.

"Chủ sở hữu quốc gia này chưa được phân rõ, nhưng thế lực tọa trấn chính là Thần Phàm học viện, cho nên nếu như đưa phần văn thư chính thống này cho Thần Phàm học viện, có phải có thể danh chính ngôn thuận lấy được ấn thành chủ từ trên tay của bọn họ không? Dù sao người khác đều là mạnh mẽ tranh đoạt, chiếm núi làm vua, chúng ta mới là người được bổ nhiệm chính thức." Chúc Minh Lãng sờ cằm, bắt đầu suy nghĩ đến vấn đề này.

"Chắc là có thể, nhưng vấn đề bây giờ là quân đội đóng doanh ở Nhuận Vũ thành, và cả những đoàn đội Mục long sư đông đúc ở ngoài kia, đoàn người Mục long sư đó chưa đến một trăm nhưng chắc cũng phải đến tám mươi, bọn họ chưa chắc sẽ chấp nhận được chuyện tòa thành này có thành chủ a?" Hạo Dã nói.

Cũng không biết Nhuận Vũ thành này đã bao nhiêu năm rồi chưa có quan viên thành chủ chính thức.

Hơn nữa, những tên lính đánh thuê và Mục long sư ở đây kiếm sống nhờ phát tài từ chiến tranh cũng không phải là ít, bọn họ đã quen sống những ngày tháng trong Nhuận Vũ thành không có trật tự kỉ cương, có tân thành chủ tới, bọn họ nhất định cũng sẽ không đáp ứng.

"Hừ, chỉ là một đám ăn bám mà thôi, từ đầu đến cuối bọn chúng đều không hy vọng Nhuận Vũ thành có thể hồi sinh trở lại, chỉ cần có cơ hội, ta nhất định sẽ đuổi cổ cả lũ ra ngoài!" lúc này, một nam một nữ toàn thân mặc khôi giáp đi đến, phía sau bọn họ còn có một đám người đi theo, đều đeo vũ khí, trên người còn được trang bị thêm một số áo giáp không vừa vặn.

Đôi nam nữ toàn thân trang bị khôi giáp bước vào sân, phát hiện bên trong viện đã có người quét tước thu dọn, hơn nữa còn quét đến vô cùng ngăn nắp sạch sẽ, không khỏi ngây ngẩn cả người.

Người nữ tử ôm mũ giáp trong tay, có chút tức giận bước tới, ngón tay chỉ vào mấy người bọn họ nói:"Những tên lưu lạc này, biến nơi đây trở thành cái gì rồi, nhanh chóng cút hết ra ngoài cho ta."

Nam tử kia ngược lại không có ác liệt như vậy, vừa khuyên can nữ tử, vừa tiến lên giải thích:"Rất xin lỗi các vị, trước đây nhà này là phủ đệ của chúng ta, bởi vì chiến tranh mà trở nên hoang phế, hiện tại ta tính dẫn các huynh đệ đến đây đóng quân."

"Chúng ta thu dọn cả ngày trời, cũng không thấy bóng dáng các người đâu, chờ bọn ta lau dọn sạch sẽ, ngăn nắp chỉnh tề rồi các người mới tới, gian xảo vừa thôi!" Phương Niệm Niệm quệt tay lau giọt mồ hôi chảy xuống bên má, vẻ mặt bất mãn nói.

"Đây là tiền trả cho sự khổ cực của các ngươi, cút!"Nữ tử mặc khôi giáp ném ra một túi vàng, chất chứa vài phần chán ghét, tựa như nơi thần thánh của bản thân bị kẻ khác làm ô uế vậy.

"Hừ, ai thèm lấy tiền của ngươi. Trên tay chúng ta có khế thư của tòa thành này, cả tòa thành này, mỗi một con phố, mỗi một căn nhà, mỗi một viên gạch ngói, còn có ruộng đất ở xung quanh đây đều là của chúng ta, cho nên người phải cút đi chính là các ngươi đấy!" Phương Niệm Niệm mắng.

. . .






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch