Tiểu thư người ta vừa nghe nói đến Nghê Hải, đều là vẻ mặt ước mơ, muốn đi đến đó nhìn một chút, đi dạo một chút, thưởng thức một chút hải vực đặc biệt ở nơi này, sau đó từ từ đắm chìm vào rừng san hô lãng mạn đó.
Còn vị nương tử nhà mình đây, vừa nghe nói Nghê Hải rất đẹp, phương thức bày tỏ niềm yêu thích của nàng chính là xưng bá Nghê Hải, bảo đảm mỗi một giọt nước biển, mỗi một góc san hô của Nghê Hải đều thuộc về nàng, vậy có lẽ nàng sẽ là một kẻ thống trị lãng mạn!
Có lẽ Ly Xuyên đại địa đối với Lê Vân Tư mà nói vẫn là quá nhỏ, không đủ để thi triển tài hoa chân chính của nàng.
"Coi như là đi xung quanh khảo sát đi! Có vùng đất nào thấy thích thì làm một dấu hiệu trên bản đồ." Chúc Minh Lãng nói.
Tiếp nhận cây bút Chúc Minh Lãng đưa tới, Lê Vân Tư liếc mắt nhìn bản đồ, không hề quan tâm đến vùng đất Nghê Hải kia, ngược lại nàng lại vẽ một vòng tròn trên khoảng bản đồ của Miễu quốc.
"Thế sự vô thường, thường hay khiến cho người ta thân bất do kỷ, ta cũng không thích loại tư vị này." Lê Vân Tư nói.
"Nàng để tâm về việc ta đi tranh tế sao? " Chúc Minh Lãng hỏi.
"Không thèm để ý." Lê Vân Tư lắc đầu nói.
Chúc Minh Lãng có chút thất vọng nho nhỏ, nếu như nàng nói để ý, vậy có phải mình có thể thuận thế dùng ánh mắt chan chứa tình cảm mà nhìn nàng, sau đó cầm lấy đôi bàn tay nhỏ bé của nàng, ôn nhu lại gần nàng...
Tại sao lại không thèm để ý chứ?
"Chung quy cũng quá yếu đuối rồi..." Giọng nói của Lê Vân Tư rất nhẹ rất nhỏ, không giống như nàng đang nói với Chúc Minh Lãng, mà giống như nàng đang nói với chính mình.
Đúng vậy, còn chưa đủ mạnh.
Nếu đủ mạnh, nàng sẽ không bị thương trong trận chiến ở Duệ quốc.
Nếu đủ mạnh, nàng cũng không cần đến Thần Cổ Ngọc Đăng, cho dù nàng có cần cũng là dựa vào lực lượng của mình mà đoạt lấy, Chúc Minh Lãng cũng không cần phải thân bất do kỷ mà đi tham gia chiêu tế ở Miễu quốc.
Chính là bởi vì quá mức yếu đuối, mới phải khiến cho những người quan tâm mình phải bỏ ra một chút hi sinh.
Lê Vân Tư rất không thích loại cảm giác này.
Biến số sẽ mãi mãi tồn tại, nàng cần cường đại hơn, cường đại đến mức có thể dễ dàng đối mặt với tất cả mọi việc, bao gồm cả thiên tai, bao gồm cả việc đại lục mới từ trên trời xuất hiện, hoặc là tương lai biết đâu tồn tại ngày tận thế... Dù sao thế giới này vốn đã không bền vững.
Không cần giống như lần này.
Một Duệ quốc nho nhỏ suýt chút nữa đã hại mình đến bờ vực cái chết.
Chúc Minh Lãng coi như hiểu được tâm tình của Lê Vân Tư, nhìn dáng vẻ rầu rỉ của nàng, không khỏi nở nụ cười khổ.
Nương tử lại đang suy tính đến chuyện lâu dài nữa à?
Chúc Minh Lãng đã sớm để ý, suy nghĩ của Lê Vân Tư không giống với người bình thường, hầu hết mọi người đều là gặp phải vấn đề gì mới nghĩ biện pháp giải quyết.
Lê Vân Tư thì thuộc dạng nếu gặp vấn đề nhỏ nàng chỉ cần nhắm mắt lại là có thể xử lý, điều chân chính làm nàng lo lắng chính là khả năng tồn tại nguy cơ sau đó, nàng giống như một vị kỳ thủ ưu tú, khi khuôn mặt nàng hiện lên vẻ phiền muộn, không phải là bởi vì quân cờ trước mắt bị ăn mất, mà là vì đã thấy trước kết quả cả bàn toàn thua.
Nói là phòng ngừa chu đáo thì vẫn còn kém xa...
Không thích thân bất do kỷ, ý nghĩ này cũng vượt quá mức quy định rồi!
"Nương tử, chẳng lẽ nàng muốn thống nhất toàn bộ Cực Đình đại lục, mới có thể thoáng thư giãn được sao, nàng không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy." Chúc Minh Lãng vừa cười vừa nói.
Đôi mắt xinh đẹp của Lê Vân Tư nhìn chăm chú vào Chúc Minh Lãng, vẻ mặt thành thật nói: "Cực Đình đại lục có lẽ cũng chỉ là một hạt bụi trong thế gian này thôi, khi vẫn chưa hiểu được cấu tạo của vũ trụ rộng lớn này, thì ta cũng không thể thư giãn được."
Trong lòng Chúc Minh Lãng âm thầm giơ một ngón tay cái cho nương tử nhà mình, quả nhiên hắn vẫn đánh giá quá thấp trình độ tư tưởng của nữ quân điện hạ.
"Nương tử..."
Lê Vân Tư liếc mắt trừng Chúc Minh Lãng!
Mới vừa rồi bị Chúc Minh Lãng thần không biết quỷ không hay lừa gạt gọi một tiếng xưng hô này, tạm thời coi như bỏ đi.
Sao lại gọi đến thuận miệng quá vậy?
Đã thành thân cùng với người khác rồi.
Tại sao không gọi công chúa Miễu quốc là nương tử đi!
"Vân Tư, những việc xa xôi như thế thì tạm thời đừng nghĩ đến nữa, Nhuận Vũ thành này nàng thích không, nếu thích, thì chúng ta đoạt lấy." Chúc Minh Lãng mặt không đổi sắc nói.
"Tạm thời nhìn xem năng lực của huynh muội Hồ gia này đã, nếu bọn họ thủ được thành này, vậy sau khi lấy được ấn thành chủ, chúng ta liền có thể rời đi." Lê Vân Tư nói.
Muốn điều quân đội cùng người quản lý từ Ly Xuyên qua đây, là một chuyện rất phiền phức, nếu tìm được gia tộc thông thuộc vùng đất này làm người quản lý thì sẽ là tốt hơn.
Ly Xuyên đại địa là Ly Xuyên đại địa.
Chỉ có thể yên lặng nằm ở một góc phía đông của Cực Đình đại lục, nhưng quyền thống trị của Lê Vân Tư không thể chỉ bị giới hạn ở một vùng đất nhỏ như vậy.
Tình hình yên ổn trước mắt, chẳng qua là do hoàng triều bố thí.
Bao gồm cả bản thân Lê Vân Tư, ở nơi Cực Đình đại lục này cũng rất nhỏ bé.
Ngay từ khi bắt đầu, nàng đã có ý định bành trướng hơn nữa.
Nói tóm lại, có một phe thế lực nào đó lớn mạnh hơn mình, nàng không quen với cảm giác này.
Chúc Minh Lãng nhìn đôi mắt sáng ngời của Lê Vân Tư, lại một lần nữa xác định khả năng kia, đó chính là vị Nữ Võ thần trước mặt hắn đây đã bước ra khỏi vùng đất nằm trong tay của nàng, để bước vào cuộc chiến tranh đoạt ở một đại lục rộng lớn hơn!
Được rồi, ý niệm này của Lê Vân Tư là không có vấn đề gì, cái thế giới mà văn minh nhân loại bị đứt gãy nghiêm trọng này, vốn là tồn tại vô số bi thảm, vì không để cho tình huống bi thảm và không có con đường lựa chọn nào khác ập xuống đầu của mình, đứng ở đỉnh cao nhất cũng không có gì sai.
Huống chi mình cũng là Mục long sư, số tiền tài cướp đoạt được từ cuộc thi đấu thế lực kia cũng tiêu hao hơn phân nửa rồi, nếu vẫn chưa tìm được nguồn thu nhập mới, mình chỉ có thể phóng thích mấy con rồng càng ăn càng đắt tiền kia đi.
Cũng bởi vì đồ ăn của chúng nó quá đắt, tiêu hao tiền của quá lớn, nên đến bây giờ Chúc Minh Lãng vẫn chưa dám nuôi thêm con rồng thứ năm, sợ lại phải nuôi thêm một tên đốt tiền.
Nhuận Vũ thành quả thực rất tốt, nó vừa là một cứ điểm ở phía tây của Cực Đình đại lục, hơn nữa về các mặt khác cũng rất có lợi, chỉ riêng khoản thu lộ phí qua đường cũng làm cho một ít quốc gia thèm chảy nước miếng rồi.
Bây giờ có nhiều rồng như vậy, nhiều cô em vợ phải nuôi như vậy, không thể lại có tâm thái cả nhà chỉ có một mình mình, một người ăn no là đủ, bây giờ phải cùng phấn đấu với nương tử.
…
Dọc đường đi cùng trò chuyện nhiều chuyện lý thú với Lê Vân Tư, bất tri bất giác những ngọn đèn dầu xung quanh đều đã tắt hết, an tĩnh giống như là tất cả mọi người đều đã đi ngủ.
Lúc này độ dày của da mặt nam nhân cũng được dịp triển khai, chỉ cần Lê Vân Tư không lên tiếng để mình rời khỏi căn phòng này, Chúc Minh Lãng kiên quyết không đi, không buông bỏ mặt mũi là không thể được, hắn và nàng nhất định phải ngủ chung.
"Ngươi ngủ ở phòng này đi, ta đi qua phòng của Vũ Sa." Lê Vân Tư trước sau như một luôn có dáng vẻ trong trẻo và lạnh lùng như thế.
"Đêm mùa thu rất lạnh, hay là để ta đi ra vậy." Chúc Minh Lãng khẽ thở dài một hơi.
"Ừm." Thật ra Lê Vân Tư cũng không có ý định đổi sang phòng khác.
Sau khi nhìn thấy Chúc Minh Lãng rời đi, Lê Vân Tư thổi tắt đèn, đôi mắt trong suốt sáng ngời không hề nhắm lại, chỉ luôn ngắm nhìn cánh cửa sổ cũ kỹ kia, tựa hồ không có bất kỳ tia buồn ngủ nào, lại tựa như đang suy nghĩ đến một việc xa xôi nào đó.
Chúc Minh Lãng ra khỏi phòng, nhìn thoáng qua mây đen trong bóng đêm, không thể làm gì khác hơn là cùng chen chúc với Hạo Dã trong một căn phòng.
Hạo Dã đã chìm vào giấc ngủ lại phát hiện Chúc Minh Lãng đi vào, hắn mang một bộ dáng kinh ngạc nói: "Tiểu sư thúc, người làm cho Tinh Họa cô nương mất hứng à?"