Hạo Dã đang cần mẫn luyện tập sự tinh tế của kiếm pháp, trong lúc lơ đãng đã tu bổ toàn bộ đám cây cỏ hoang tàn trong tiểu viện đến chỉnh tề.
"Biện pháp này của tiểu sư thúc, thật có hiệu quả, ta có cảm giác kiếm của mình trở nên uyển chuyển hơn nhiều, nắm trong tay cũng vững vàng hơn." Hạo Dã cầm theo một cây chổi thật to, thuận thế dọn dẹp sạch sẽ đám vụn cỏ vương đầy đất.
Lúc này, phòng trước viện có một người đi tới, dáng người thướt tha, tóc đen phất phới.
Hạo Dã gấp gáp vội vàng hành lễ một cái, mở miệng nói: "Tiểu sư thúc bảo ta nói với ngài một tiếng, tiểu sư thúc đi vào trong thành điều tra tình hình một chút, nếu cô nương tỉnh..."
"Tiểu sư thúc là ai, ngươi là ai?" Lê Vân Tư hỏi.
Ngươi là ai??
Cái chổi trong tay Hạo Dã rơi xuống đất vang lên tiếng lạch cạch, cũng không biết vì sao mình lại cầm không chắc tay như vậy!
Một tháng! !
Mình và bọn họ ở chung trong một đội ngũ trọn một tháng!
Vì sao bọn họ vẫn không nhớ mình! !
Nước mắt không chịu thua kém từ khóe mắt hắn chảy xuống, Hạo Dã vội vội vàng vàng lau sạch sẽ, không muốn để cho người khác nhìn thấy bộ dáng chật vật này của hắn.
Chỉ là trong nội tâm hắn lại dâng lên một cảm giác như bản thân hắn còn không bằng một tên vô danh tiểu tốt.
Vẻ mặt Lê Vân Tư đầy nghi hoặc, nhìn tên nam tử chẳng hiểu tại sao lại chảy nước mắt này, nàng cho là mình gặp phải một tên quái dị, vì vậy không để ý đến hắn, trực tiếp đi về phía khác của căn nhà.
"Không xong, không xong rồi, Chúc Minh Lãng đánh nhau với một đám người hung hãn trong thành ở chợ phế tích!" Lúc này, Phương Niệm Niệm từ bên ngoài chạy trở về, một bộ dáng như quay lại để tìm kiếm viện binh.
Hạo Dã vừa nghe, lập tức thu hồi lại sóng lớn cuộn trào mãnh liệt cùng với tâm tình trời long đất lở ở trong lòng, giơ thanh kiếm trong tay lên tính chạy qua đó phụ chém giết.
Dù sao đối phương nhiều người, Chúc Minh Lãng chỉ có một người sợ là ứng phó không được.
Mà Hạo Dã vừa mới bước chân ra khỏi cửa, đột nhiên cảm thấy phía sau nổi lên một trận cuồng phong, ngay sau đó liền thấy vị cô nương bộ dạng mềm yếu khi nãy nhảy lên một cái, dưới chân đạp một thanh Ngân Nguyệt Hạo Huy kiếm, trực tiếp phóng qua đỉnh đầu Hạo Dã, trong nháy mắt đã bay về phía khu chợ phế tích mà Phương Niệm Niệm nói.
Hạo Dã nâng kiếm, đạp lên mái ngói chạy qua đó, dù hắn cũng được xem là võ nghệ cao cường, nhưng làm thế nào hắn cũng không thể đuổi kịp người ngự kiếm phi hành...
Từng có một khoảnh khắc, Hạo Dã rất muốn từ bỏ con đường tu hành của mình. (Càng dịch càng thấy thương Hạo Dã :< có mỗi một câu “ngươi là ai” làm thằng nhỏ tổn thương sâu sắc luôn, haizz….)
Tại khu chợ phế tích, Chúc Minh Lãng đã bóc hết vài quả quýt, tình hình chiến đấu cũng dần đi đến hồi kết.
Chủ yếu là do trong đám tán quân này, cũng không có ai có thực lực quân cấp.
Muốn dựa vào người đông thế mạnh để chiến thắng mình, là chuyện không thể nào, từ đầu đến cuối Kiếm Linh Long cũng chưa xuất thủ được mấy lần.
Có rất nhiều mãnh thú nằm rải rác ở xung quanh, có con bị đánh nát cả răng nanh, có con bị đụng gãy khớp xương, Chúc Minh Lãng vẫn tính là hạ thủ lưu tình, nếu không rất nhiều người ngay cả Mục long sư cũng không làm được nữa.
"Vừa hay, nhân cơ hội này ta muốn nói rõ một chút với mọi người, từ hôm nay trở đi, Chúc Minh Lãng ta chính là thành chủ của Nhuận Vũ thành này, nếu các ngươi còn muốn lui tới đây để tìm kế mưu sinh, thì tốt nhất tất cả các ngươi nên thành thật tuân theo quy củ cho ta, nếu không các ngươi cũng đừng trách ta không khách khí!" Chúc Minh Lãng nói.
Trên mặt đường phố, một mảnh kêu rên không ngừng, trong đó có vài tên là Thần Phàm giả, bọn họ đều máu me đầy mặt, vết thương chằng chịt.
Sao bọn họ có thể nghĩ đến nhiều người như vậy mà vẫn không bắt được một tên Chúc Minh Lãng.
"Cao thủ tới! "
"Có cao thủ nghe tin tới đây, mọi người đừng nhụt chí, vận khí của tên Chúc Minh Lãng này đã hết, cùng nhau bắt hắn lại, không thể phân được ba trăm vạn nhưng tầm mấy vạn cũng có thể a!"
Trong đám người, có người chỉ lên trên không trung của thành trì, một vị tiên tử đạp kiếm mà đến, liền vui mừng nói.
Nhưng mà, nụ cười trên mặt của những người này cũng không duy trì được bao lâu, bọn họ đã nhìn thấy từng đạo kiếm vô cùng hoa lệ, hóa thành màn mưa màu bạc, từ trên bầu trời ở chợ phế tích của Nhuận Vũ thành hung hăng rơi xuống, hướng kiếm bay xuống chính là những người muốn lĩnh giải thưởng kia!
Vô số long thú, Thần Phàm giả, Mục long sư đều bị tia kiếm màu bạc kia gây thương tích, máu bắn tung tóe, tiếng kêu rên lại vang lên.
“Nương tử, hạ thủ lưu tình, bất quá cũng chỉ là một đám thợ săn vì tiền thưởng mà thôi." Chúc Minh Lãng vội vội vàng vàng nói.
Những tên suýt chút nữa bỏ mạng kia nghe được câu này, nhất thời cảm động đến rơi nước mắt, đâu còn dám tiếp tục ở nơi này nói đến việc tiền thưởng này nọ nữa.
Mang theo cả người đầy máu chạy tứ tán.
"Từ hôm nay trở đi, Nhuận Vũ thành không cho phép có bất kỳ nhóm thế lực vũ trang nào mà ta chưa trao quyền đóng quân ở đây, tối nay nếu không rời đi, sẽ bị coi là phản binh, giết chết bất luận tội!" Chúc Minh Lãng thấy đoàn người đang vội vã lẩn trốn, cũng vội vội vàng vàng bổ sung thêm một câu, thuận tiện để nhóm người này đi lan truyền pháp lệnh!
Lê Vân Tư dừng chân trên mái hiên của một căn nhà trong đám phế tích, nhìn đám người bị Chúc Minh Lãng đánh ngã đầy đường, mở miệng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
"Cũng không có gì, chỉ là cùng với những người này xảy ra chút tranh chấp."
"Vị công chúa Miễu quốc kia, treo giải thưởng cho ngươi ba trăm vạn kim?" Lê Vân Tư vừa rồi đã nghe được, những người này vừa nói đến ba trăm vạn kim tiền thưởng.
"Tình huống cũng không khác biệt lắm! Những người này vọng tưởng muốn bắt ta trở về làm phò mã gì đó của Miễu quốc, nhưng nương tử nàng cũng biết mà, Chúc Minh Lãng ta là một nam nhân chung tình, tiếp theo ta sẽ dùng thực lực và quyết tâm của mình để chống đối đến cùng, để vị Lạc Thủy công chúa của Miễu quốc từ bỏ ý định." Chúc Minh Lãng dùng giọng điệu đảm bảo nói.
"Ta thấy nàng ta chưa chắc sẽ từ bỏ ý định đâu." Lê Vân Tư đi về phía tấm bảng gỗ, xé phần treo giải thưởng kia xuống.
Trên thực tế, việc hẹn ước giải trừ hôn ước trong vòng hai năm, lúc sáng sớm khi Lê Vân Tư vừa mới tỉnh lại đã nghe muội muội Vũ Sa nói qua.
Đến lúc đó, Lê Vân Tư nhất định sẽ đi gặp vị công chúa Miễu quốc này!
"Này, vị đang đứng ở bên phế tích kia, ngươi vừa mới nói cái gì, ban nãy bọn phế vật kia kêu rên lớn tiếng quá, bổn quân gia không nghe rõ." Một gã nam tử mặc khôi giáp đứng ở trên con phố đổ nát, chỉ vào Chúc Minh Lãng hỏi.
Chúc Minh Lãng xoay đầu lại, quan sát gã nam tử mặc khôi giáp này một phen.
Tên mặc khôi giáp nói tiếp: "Ngươi nói lực lượng vũ trang cũng phải cút ra khỏi Nhuận Vũ thành gì gì đó, phiền ngươi lặp lại lần nữa, chúng ta là Đồng Đao Quân của vùng Huyết Sắc đại địa này, chúng ta có được tính là lực lượng vũ trang mà ngươi nói đến không, còn có, tòa thành này từ khi nào đã có thành chủ, sao Chư Vĩ Tài ta lại không hay biết gì!"
Tên nam tử tự xưng là Đồng Đao Quân vừa nói vừa đi về phía chợ phế tích bên này.
Ánh mắt của hắn quan sát Chúc Minh Lãng một phen, sau đó lại nhìn Lê Vân Tư mấy lần, hiện lên nụ cười khinh thường nói: "Ta khuyên ngươi vẫn là mau đưa tiểu nương tử xinh đẹp này bỏ trốn đi! Chớ học đòi theo mấy tên nghĩa sĩ hùng hồn kia muốn chỉnh đốn Nhuận Vũ thành này, Nhuận Vũ thành có đám lính nhãi nhép như bọn ban nãy, nhưng cũng có những nhóm quân mạnh mẽ giống như Đồng Đao Quân bọn ta, các ngươi không thể trêu vào đâu!"
"Đồng Đao Quân là cái gì?" Lê Vân Tư hỏi.
Chúc Minh Lãng gãi đầu một cái, hắn cũng không biết cỗ thế lực này là gì.
Lúc này, Hạo Dã mới từ từ bước tới, hắn nhìn thoáng qua tên nam tử mặc khôi giáp, đeo một thanh đao bằng đồng bên hông, trên mặt lộ ra vài phần kinh ngạc.
"Đồng Đao Quân là một trong những nhóm cường long ở nơi đây, thực lực và thế lực vượt xa với đám hung hãn lúc nãy, sợ là cho dù chúng ta có đe dọa, bọn họ cũng là một trong những nhóm lực lượng vũ trang không chịu rời khỏi Nhuận Vũ thành này đâu." Lúc này Hạo Dã tiến hành vài khóa bổ trợ kiến thức lên tiếng nói.