Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 295: Trục xuất mười vạn quân

Chương 295: Trục xuất mười vạn quân




Dịch giả: Vương Linh

Edit: Thanh Thanh

Duyệt: Long Hoàng



Dương Bắc thành, đây là khu vực được giữ lại nguyên vẹn nhất của Nhuận Vũ thành, mặt đường được lát nền gạch bằng phẳng màu xám trắng, nhà nhà đều là độc môn độc viện, trong các con hẻm nhỏ đều trồng đầy những hàng liễu xanh ngát.

Cả Nhuận Vũ thành đã bị phá hư đến mức không ai từng biết rằng thành trì này đã từng rất giàu có và cao quý đến thế nào, chỉ khi đi đến Dương Bắc thành này người ta mới có thể cảm nhận được sự huy hoàng của Nhuận Vũ thành đã từng có.

Bây giờ Dương Bắc thành đã hoàn toàn bị Hạt Thương Quân chiếm lĩnh, bọn họ là nhóm quân đội của Đồ quốc, cũng là vì để chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc quốc chiến có thể xảy ra bất cứ lúc nào.

Năm vạn quân của Hạt Thương Quân, bọn họ đóng quân trong một đình viện to lớn được xây bằng trúc vô cùng tuyệt mỹ, nhưng bọn họ cũng chẳng bao giờ tiến hành dọn dẹp gì nên khiến cho cảnh quan xinh đẹp ở đây bị phá hoại đến mức không còn gì.

Cõng Huyền thiết cung ở trên lưng, Hứa Thông ngồi trên băng ghế dài, hắn đang ăn thịt ngấu nghiến, bên mép miệng và râu cũng dính một lớp dầu bóng bẩy.

Mỗi một lực cắn đều mạnh hơn so với bình thường, giống như muốn phát tiết hết mọi sự bất mãn lên mấy khối thịt trên tay.

"Là do ta đã đánh giá thấp thực lực của đối phương, bất quá Nhuận Vũ thành này từ lúc nào lại đến phiên người khác quơ chân múa tay với chúng ta, tứ đệ, trước hết ngươi hãy bớt giận đã, chờ ta tìm được lý do thích hợp, nhất định sẽ nghiền nát hết bọn chúng!" Một tên tướng lĩnh tóc tai bù xù mặc khôi giáp nói.

"Nhóm cung tiễn sư của ta thì làm sao đây?" Hứa Thông không cam lòng nói.

Cung tiễn sư của Long Mã doanh đã bị Chúc Minh Lãng giết hết, ngay cả nhóm quân hắn để lại trấn thủ trong doanh cũng bị Đồng Đao Quân và Hồ gia quân giết chết, cả Long Mã doanh của hắn bị càn quét sạch chỉ trong một đêm, chỉ còn lại một vài tên sống sót.

Nếu không nhờ có Hạt Thương Quân ở Dương Bắc thành, xem chừng mấy người bọn họ cũng đành phải rời khỏi Nhuận Vũ Thành này.

"Được rồi, sẽ bồi thường lại cho ngươi, mấy ngày nữa, mười vạn quân của Đồ quốc sẽ tới đây, bọn họ đến để chuẩn bị trước cho quốc chiến, đến lúc đó xem bọn chúng bị giết chết thế nào!" Vị tướng lĩnh tóc tai bù xù nói.

"Nhất định phải báo thù cho các huynh đệ của Long Mã doanh!" Hứa Thông nghiến răng tức giận nói.

"Ha ha, đợi sau khi quốc chiến giành được thắng lợi, chúng ta có thể thuận lợi chiếm được ba tòa thành trì ở phía đông, nghe người ta nói các cô nương ở nơi đó đều mặn mà xinh đẹp, lần này tuyệt đối sẽ cho tứ đệ chọn trước, cả tòa thành đầy mỹ nhân, mặc cho ngươi chọn lựa." Vị tưỡng lĩnh tóc tai bù xù bật cười nói.

Nhắc đến chuyện này, tâm trạng của Hứa Thông tốt hơn rất nhiều.

Hắn vào quân doanh, không ngừng chém giết ở Huyết Sắc đại địa này, mỗi lần hạ được một thành trì, hắn đều tùy ý chà đạp tòa thành đấy ở dưới chân, cảm giác này khiến hắn muốn ngừng mà không ngừng được, đây chính là cảm giác hưng phấn của quyền lực mang tới không có gì có thể sánh bằng!!

Mặt trời lên cao, vùng đất này đã sắp bước vào mùa đông rồi, nhưng Nhuận Vũ thành lại không có dấu hiệu của sự giá rét, những luồng mây mang theo hơi ẩm được thổi đến từ Nghê Hải có thể bảo trì nhiệt độ ôn hòa của vùng đại địa này.

Một đại quân nối liền nhau, toàn thân mặc y phục màu nâu, đang trùng trùng điệp điệp giẫm qua Huyết Sắc đại địa, khiến cho mấy ma linh hung hãn đang lêu lổng ở trong vùng đất hoang dã này phải hoảng hốt chạy trốn.

Giống như là nhóm quân của thủy triều phái tới, tốc độ đi đường nhìn qua có chút chậm chạp nhưng lại có lực phá hoại đến kinh người, hơn nữa còn cực kỳ nguy hiểm!

Đây chính là mười vạn đại quân của Đồ quốc, bọn họ đã đến bên ngoài Nhuận Vũ thành, dẫn đầu đoàn quân này là một gã Mục long sư đang đứng trên vai của một con Cự Linh Lục Long, hắn không mặc quân phục, chỉ mặc một bộ trường bào màu nâu.

Thể trạng của con Cự Linh Lục Long này vô cùng khổng lồ, hoàn toàn giống như mô hình của một ngọn núi nhỏ, nhìn từ xa trông giống như một vị Cự Linh thần đang đứng sừng sững giữa đất trời, trên thân nó có sừng rồng và đuôi rồng, toàn thân được bao phủ bởi một lớp vảy rồng.

Cự Linh Lục Long đứng bên ngoài cổng thành của Nhuận Vũ thành, đỉnh đầu nó còn cao hơn cả thành lâu cao nhất của thành trì này rất nhiều, cả tòa thành to lớn nhưng ở trước mặt Cự Linh Lục Long lại tựa như một tòa thành nhỏ bé được nhào nặn ra từ bùn đất.

Trên cổng thành, Chúc Minh Lãng đang đứng ở đó, ánh mắt chìn chăm chú vào con Cự Linh Lục Long có khí thế cuồng bạo ở ngoài kia cùng với đội quân đông đúc đi ở phía sau Cự Linh Lục Long, cảnh tượng này quả thực khiến cho người ta sợ run, giờ đây gương mặt của Chúc Minh Lãng và hai huynh muội Hồ gia đều có chút tái nhợt.

Lấy nhóm quân Mục long sư có chừng một trăm người của Hồ gia ra so với nhóm quân đội khủng bố này quả thực không đáng để nhắc tới.

"Chúc Minh Lãng phải không, tên này ta có nghe qua." Vị tướng quân Mục long sư đang đứng trên vai của Cự Linh Lục Long cao ngạo nói.

"Trật Tự giả của Thần Phàm học viện đã đưa ra văn thư, chắc các ngươi cũng đã nhận được. Bây giờ Nhuận Vũ thành đã thuộc về Ly Xuyên quốc, ngươi có thể cùng dẫn theo cả đội quân Hạt Thương Quân đang đóng quân trong thành này rời đi." Chúc Minh Lãng nói với tên tướng quân đang dẫn theo mười vạn binh mã kia.

"Nhận thì nhận được rồi, nhưng chúng ta vẫn muốn đóng quân ở đây, pháp luật Hoàng triều chính là pháp luật Hoàng triều, nếu như thành chủ ngươi đồng ý, chúng ta vẫn có thể tiếp tục đóng quân ở đây, cho nên mặc dù ở ngoài ngàn dặm ta đã nhận được tin tức nhưng ta vẫn tới đây, chính là vì để thành chủ Chúc Minh Lãng ngươi có thể suy nghĩ lại về đề nghị của Tô Thái ta. Ta là Tô Thái, là một trong những kẻ dọn đường có danh hiệu là săn quốc chi sư." Người tướng quân tự xưng là Tô Thái nói.

Chúc Minh Lãng không hiểu rõ về những danh hiệu này.

Lúc này, Hồ Xung Minh đứng bên cạnh Chúc Minh Lãng nói nhỏ với hắn: "Là thành viên trong đoàn đội Mục long sư, hắn sở hữu danh hiệu săn quốc chi sư, thực lực của hắn ta có chút đáng sợ, một mình hắn tương đương với cả một quân đội!"

"Không cần suy nghĩ thêm nữa, sau này chuyện của Nhuận Vũ thành chỉ có lời nói của ta mới có hiệu lực, nếu hôm nay các ngươi không dẫn Hạt Thương Quân đang đóng quân ở Dương Bắc thành này rời đi, vậy thì chờ đến tối các ngươi đến nhặt xác bọn hắn đi!" Chúc Minh Lãng nói.

Sau khi đã tuyên bố quốc gia sở hữu, nếu những quân đội của Đồ quốc này vẫn tiếp tục đóng quân ở trong thành, không cần Chúc Minh Lãng động thủ, trật tự giả của vùng đất này cũng sẽ ra tay tiêu diệt hết bọn chúng.

Tốc độ tàn sát của trật tự giả, có khả năng còn nhanh hơn cả một đội quân đã chiến đấu qua một trăm trận, bọn họ đều là những kẻ nắm quyền cao trong giai cấp thống trị hoặc là nhóm tu sĩ mạnh nhất trong các thế lực tọa trấn!

"Chúc Minh Lãng, pháp lệnh đình chiến của Ly Xuyên quốc chỉ còn lại ba tháng, ba tháng sau, đội quân của chúng ta vẫn sẽ đến đây, khi đó không chỉ có năm vạn, mười vạn binh mã đến đây như thế này đâu, đến lúc đó cả ngươi và tất cả những thứ bây giờ ngươi cho là của ngươi cũng sẽ bị nghiền nát thành bụi phấn."

"Cho nên, thừa dịp hiện tại ta vẫn còn đang đứng trước mặt ngươi, ta cho ngươi một cơ hội suy nghĩ lại!"

"Nếu không ba tháng sau, ta sẽ lấy danh nghĩa săn quốc chi sư, tàn sát toàn bộ tòa thành này, tương lai sau này cũng sẽ tiêu diệt luôn Ly Xuyên quốc của các người!" Tô Thái tức giận nói.

Chúc Minh Lãng nhìn tên thủ lĩnh dẫn theo mười vạn quân đang vô cùng cuồng vọng kia, ánh mắt của hắn trở nên lạnh lẽo.

Trên mảnh đất này, cùng giảng đạo lý với những người này quả thực chẳng có bất kỳ ý nghĩa gì.

"Tô Thái, ngươi nên cảm thấy may mắn vì pháp lệnh đình chiến có uy lực, nếu không chỉ dựa vào những lời ngươi nói hôm nay, ta cũng sẽ không để ngươi sống sót mà rời khỏi đây! Bây giờ ngươi nên tận dụng thời gian khi màn đêm chưa buông xuống, dẫn theo đội quân tanh tưởi của ngươi cút ra khỏi vùng đất này!" Chúc Minh Lãng chán ghét nói.

Tô Thái nghe được câu này, cả người hắn lạnh như một khối băng không có chút nhiệt độ, đôi chân hắn đang đứng lên lưng Cự Linh Lục Long trở nên căng cứng, tỏa ra một loại sát khí khủng khiếp như muốn giẫm đạp Chúc Minh Lãng và cả những tên trên thành lâu kia.

Nhưng cuối cùng Tô Thái vẫn không bạo phát.

Hắn nhịn xuống một bụng lửa giận, áp chế dã tính của Cự Linh Lục Long.

. . .






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch