Quan trọng nhất là Chúc Minh Lãng còn một con Bạch Long vô cùng cường đại, nó đang ngăn cản đại quân Ma Ảnh Tang Long tiến tới.
Nếu chỉ có mỗi Kiếm Linh Long cường hãn thì khá dễ đối phó nhưng Bạch Long đứng sừng sững ở đó như sự tồn tại của thần, một mình đối đầu với đại quân Ma Ảnh Tang Long, không chỉ giết hơn trăm con rồng mà còn toàn thân nguyên vẹn lui ra!
Thuận theo địa hình núi phức tạp mà đám người giết ra được một con đường.
Chỉ còn một vài con Tang Long lẻ tẻ cũng không dám tới gần đám người Chúc Minh Lãng.
Thoát khỏi sự truy kích của Tang Long, bọn họ nhất thời không biết chính mình đang ở đâu, dù sao thì địa hình nơi này cũng rất quanh co, lỡ bước nhầm đường thì có thể bọn họ sẽ khó tìm được lối ra trong u cốc này.
Khu rừng yên tĩnh trong màn đêm dài, chung quanh là những ngọn núi cao đứng sừng sững dường như kéo dài thẳng tắp lên màn trời sao, từng tầng từng lớp nham thạch giống như đang ngăn cách u cốc này với thế giới bên ngoài. Vì để chặn Tang Long không thể một đường thẳng tắp truy kích tới sơn trại thứ nhất ở Lê Hoa Câu, nên giờ bọn họ không thể quay về đường cũ.
Lợi dụng nham thạch ngăn cách u cốc này thì bọn họ cũng miễn cưỡng coi như thoát khỏi sự truy đuổi của Tang Long, lúc này mới có cơ hội để nghỉ ngơi.
“Các dòng suối trong u cốc này đều đã bị ô nhiễm.” Tùng La đi chung quanh một vòng mới phát hiện không có nước có thể uống.
May mắn lúc ấy Phương Niệm Niệm gặp nguy nhưng không loạn mới có thể lấy túi nước từ những con Ngưu thú đang phát run kia, nếu không bọn họ dù thở hồng hộc tìm khắp nơi cũng không có một ngụm nước để uống.
Lượng nước cần uống của một người cũng không quá nhiều nhưng mà mỗi con Long Thú này đều là trâu nước hóa thành, nếu chiến đấu xong mà không có nước để uống thì rất khó để tiếp tục chiến tiếp.
“Cũng không ai nghĩ tới chuyện lại thành ra như này, haizz, người của cả một sơn trại....” Hồ Bách Linh khẽ thở dài, ánh mắt không khỏi nhìn về thiếu nữ của làng kia.
Thiếu nữ ấy đã ngủ thiếp đi vì qua mệt mỏi rồi, có lẽ do nàng tận mắt chứng kiến cả trại của mình đã rơi vào tay địch như thế nào.
Nhưng như vậy thì có ích gì chứ, tất cả đã quá muộn rồi.
Tiên Thố Long của Nam Vũ Sa rất bận rộn. Nó đang phải thi triển các loại pháp thuật để chữa lành vết thương cho một số con rồng bị đại quân kia đả thương.
Những vết thương do Tang Long để lại có tính ăn mòn rất lớn, cũng chính điều này đã khiến cho huyền thuật chữa trị của Tiên Thố Long bị trở ngại, trước tiên cần phải lợi dựng hiệu quả tịnh hóa của một số nước thuốc để lau qua, đợi đến khi tính ăn mòn bị tiêu trừ thì vết thương mới có thể hồi phục.
“Du~~~”
Tiểu Bạch không có vết thương nào cả, bộ Tiểu Thánh Y mà Chúc Minh Lãng chế tạo ra cho nó đã có tác dụng, nếu không nhờ vậy thì nó rất khó để toàn thân trở ra. Sự công kích của những con Tang Long kia hầu như không có cách nào phá được Phi Vũ Thánh Y.
Chúc Minh Lãng cầm lấy một vài mảnh tinh thần toái phiến nhỏ đưa lên vai Tiểu Bạch khởi giống như đưa cho nó một quả thông để ăn. Tiểu Bạch Khởi nhai nuốt nhẹ nhàng chậm rãi, hai má như hươu con phồng lại trông đặc biệt đáng yêu.
Cũng may, Tiểu Bạch Khởi rất mạnh!
Nếu như để cho đại quân Ma Ảnh Tang Long tiến tới thì tất cả bọn họ không một người thoát khỏi.
Sau khi tái tạo huyết mạch, thực lực của Tiểu Bạch Khởi đã mạnh hơn trước rồi, thực lực của những con Ma Ảnh Tang Long kia đều tương đương với Chủ cấp, hơn nữa lại cực kì xảo trá, âm hiểm. Lúc ấy Tiểu Bạch Khởi đối đầu với mấy trăm con Ma Ảnh Tang Long dường như nếu không phải cân nhắc tới an nguy của những người khác, để cho Bạch Khởi một chút thời gian thì có thể nó đã tiêu diệt toàn bộ những con Ma Ảnh Tang Long kia rồi.
Đương nhiên, Chúc Minh Lãng không dám mạo hiểm.
Dù sao trong đó không chỉ có Ma Ảnh Tang Long cùng Bức Dực Tang Long, Chúc Minh Lãng lúc giết Bức Dực Tang Long xong còn cảm nhận được khí tức còn đáng sợ hơn Tang Long đang nấp sau chỗ sâu sau tảng đá.
Mà Ma Ảnh Tang Long còn đang liên túc tiến tới không ngừng nếu như có thêm những con khác tiến tới từ sau vách đá thì thật sự không có khả năng để đấu.
“Kề bên này, không thấy có yêu ma ẩn hiện.” Chúc Minh lãng nói ra.
Điều này cho thấy, mảnh u cốc này vẫn đang thuộc phạm vi của Tang Long, khiến cho đại đa số Yêu Linh, Ma Linh đều phải nhượng bộ lùi lại.
Hiện tại tốt nhất là nên ở đây chờ tới hừng đông.
Lúc bình minh lên thì năng lựuc của những con Tang Long kia cũng giảm bớt nhiều, dù xảy ra tình huống gì bọn hộ cũng có thể ứng đối.
...
Màn đêm rất dài, vì ở trong núi nên chỗ này còn rét lạnh hơn cả Nhuận Vũ thành.
Thật vất vả mới chờ được bình minh đến, Chúc Minh Lãng phát hiện nguồn nước quả thật là một vấn đề lớn, những túi nước kia của Phương Niệm Niệm đã bị uống cạn, nếu như tiếp tới bọn họ không có nước để uống....
Kiếm Linh Long không cần uống nước nhưng Băng Thần Bạch Long, Thần Mộc Thanh Thánh Long, Lôi Thương Bạo Long đều cần uống nước, cả Ly Long và Hỏa Kỳ Lân Long của Nam Vũ Sa cũng vậy.
Nhất định phải tìm được nguồn nước sạch, không thì thực lực của bọn họ cũng sẽ giảm xuống.
“Các ngươi nghỉ ngơi trước đi, ta đi tìm nguồn nước suối chưa bị ô nhiễm.” Chúc Minh lãng nhắm mắt một hồi rồi lập tức đứng lên.
Kẻ mù đường như ngươi biết được chỗ nào có nước sao, hay để tỷ tỷ chỉ ngươi đi.” Nam Vũ Sa nằm ở một bên tức giận nói.
Chúc Minh Lãng nghĩ nghĩ, quả thật chính mình không xác định được mục tiêu chính xác, nếu như đi loanh quanh trong u cốc này thì không bằng có Dự Ngôn sư đi cùng sẽ tốt hơn nhiều.
...
Mang theo Lê Tinh Họa, Chúc Minh Lãng thuận theo u cốc mà tiến vào chỗ sâu hơn.
U cốc này thông với chỗ nào thì chính Chúc Minh lãng cũng không biết nhưng Lê tinh Họa lại rất rõ hướng đi trong đầu.
U cốc này có một vài dòng suối, tất cả đều bị nọc độc của Tang Lòng làm cho ô nhiễm.
Tang Long rất thông minh, dường như bọn chúng đang lợi dụng nguồn nước để khống chế không gian sống của sinh vật, thậm chí có một số quái vật đang ẩn náu trong hang động cũng sẽ bị Tang Long bắt vì chúng cần tìm kiếm nước uống ở xung quanh.
Trong núi Không Cốc đã có thể thấy một vài thi thể của dã thú, khí độc vẩn đục không chỉ làm cho ô nhiễm dòng nước mà còn làm cho sương mù sáng sớm cũng trở nên vẩn đục. Những hạt sương trên phiến lá nhìn qua cực kì cổ quái.
Chúc Minh Lãng hái xuống một trái lê núi, gọt sạch vỏ rồi đưa cho Lê Tinh Họa một nửa, mở miệng nói: “Lúc trở về thì hái hết chỗ lê này xuống, như vậy cũng có thể bổ sung được chút nước.”
“Trong Lê Hoa Câu có di tích Thượng Cổ.” Lê Tinh Họa nói.
Chúc Minh Lãng dừng bước nhìn Lê Tinh Họa.
Lê Tinh Họa dùng ngón tay chỉ tòa trống trải sâu trong u cốc, nói: “Có một đám Tang Long đang trốn trong Lê Hoa Câu vô tình đã tiến vào di tích Thượng Cổ. Vậy nên bọn chúng đã trải qua một quá tình biến đổi trong đó và biến thành bộ dạng đáng sợ như bây giờ.”
Chúc Minh Lãng cũng không nghĩ tới việc này.
Sự tồn tại của di tích Thượng Cổ chính là sự tồn tại của Thần Cổ Ngọc Đăng.
Nhưng mà nghe nói, trong di tích Thượng Cổ có rất nhiều điều chỉ có thể gặp không thể cầu, tựa như trong Vân Chi Long Quốc, nếu tiến vào sâu hơn để tìm thì nhất định được lợi rất nhiều!
“Nếu chúng ta tìm được di tích Thượng Cổ này thì có lẽ sẽ tìm được biện pháp để đối phó với đám Tang Long kia?” Chúc Minh Lãng hỏi.
Những Tang Long ở trong Lê Hoa Câu này có thể trở nên cường đại như vậy nhất định có nguyên nhân, nhất là đám Ma Ảnh Tang Long kia, tu vi của bọn chúng vốn không cường đại như vậy nhưng vì có sự tồn tại của Ma Ảnh nên mới khiến bọn chúng cực kì nguy hiểm.
Nếu như có thể giải quyết độc của Ô Dạ Tang Long hoặc là làm rõ sự tồn tại của Ma Ảnh thì tiêu diệt những con Tang Long này sẽ dễ hơn rất nhiều!