Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 332: Từ chối bảo hộ

Chương 332: Từ chối bảo hộ




Dịch giả: Băng Băng

Edit: Thanh Thanh

Duyệt: Long Hoàng

Chúc Minh Lãng bị người ta chỉ tay mắng như thế, trong lòng cũng không thoải mái.

Mặc dù hắn không ngây thơ ngồi đếm sao, nhưng đêm qua Chúc Minh Lãng xác thực trò chuyện với Lê Vân Tư từ giữa đêm thẳng đến bình minh, chính hắn cũng không đắc thủ, đây là sự thật!

Lão bá kia, còn giả vờ hiểu rõ cái gì không biết!

Không hiểu thấu bị người ta đội lên một cái mũ hạ lưu.

Không đúng!

Mình và nương tử của mình cho dù trắng đêm nồng thắm thì đó cũng là đường đường chính chính, sao lại thành hạ lưu rồi, rõ ràng là tư tưởng của nữ tử Thần Phàm học viện này rất không lành mạnh!!

“Ngươi chính là Chúc Minh Lãng?” Nam tử mặc trường bào Khổng Tước quan sát hỏi.

“Thời gian một tháng đã đến, mau trả lại ấn thành chủ cho chúng ta.” Chúc Minh Lãng lặp lại một lần.

Không muốn trả, cũng phải trả!

Đối với việc tìm lỗi là chuyện Chúc Minh Lãng thích làm nhất.

Nhân sinh đắc ý nhất cũng không phải là thực lực tăng lên, mà là sau khi tăng lên vừa vặn gặp người không có mắt đụng vào, cho mình một cơ hội biểu diễn hoàn mỹ!

Mấy con rồng nhà mình, đã mài răng xong hết rồi.

“Thi đấu giữa các thế lực Hoàng đô, nghe nói Chúc Minh Lãng ngươi rất xuất sắc.” Tên nam tử mặc trường bào Khổng Tước nói.

Thành viên thế lực, để ý dĩ nhiên chính là cạnh tranh giữa các thế lực.

Thi đấu thế lực, Chúc Minh Lãng cũng coi như hiển lộ tài năng, mà những thế lực phân bố ở các nơi khác trên đại lục tự nhiên cũng sẽ biết nhân vật Chúc Minh Lãng này.

“Còn tưởng rằng chút thành tựu nho nhỏ này của ta, ở Cực Đình đại lục này căn bản không ai biết đến.” Chúc Minh Lãng nói.

“Nghe nói một mình ngươi đánh đổ hoàng tộc và đông đảo các đệ tử thiên tài của Tử Tông Lâm, Hạo Khí Võ Tông, Miễu Sơn Kiếm Tông.” Nam tử mặc trường bào Khổng Tước nói tiếp.

“Đâu có đâu có...” Chúc Minh Lãng một bộ dáng khiêm tốn, nhưng sau một khắc chuyển hướng nói: “Trừ bọn hắn ra, còn có các đệ tử của Thương Long điện, Bồ thị, Thần Phàm học viện và mấy trăm tên đệ tử kiệt xuất cùng với đệ tử cực kỳ ưu tú của các thế lực lớn khác nữa nhưng mà ta không biết tên bọn họ, con người ta không thích khi dễ kẻ yếu, có thói quen lấy một địch trăm.” (DG: Anh thắng anh có quyền gáy!!)

Chúc Minh Lãng nói xong lời này, sắc mặt năm người Thần Phàm học viện đều đen thui!

Giữa các thế lực không tham gia phân tranh thế tục, không quấy nhiễu mưu quyền đoạt vị, để ý nhất không phải là tôn nghiêm này!

Mà là ai mới là người tu hành mạnh nhất.

Thế lực nào có tài trí hơn người.

Thậm chí tuyệt đại đa số người tu hành, đều coi mình là một nữa thần tiên, cuối cùng cũng có một ngày bước vào Tiên đạo, Thần giới, ngăn cách với mọi việc phàm nhân ở thế gian.

Mà tỷ thí giữa những người tu hành, thắng bại chính là tất cả.

Thần Phàm học viện trên thi đấu thế lực, cũng không biểu hiện được có bao nhiêu xuất chúng, chuyện này đối với bọn hắn chính là một cây gai trong lòng!

“Chỉ là luận bàn giữa các đệ tử thì có cái gì mà đắc ý!” Lúc này, phía sau nam tử mặc trường bào Khổng Tước, một thành viên Thần Phàm học viện khinh thường nói.

“Ta không có ý gì, chỉ là trình bày chút chuyện thực, nếu như ngươi cảm thấy ta trình bày sự thật chính là đắc ý, chỉ có thể nói ngươi càng để ý đến danh tiếng này hơn cả ta, thật ra nếu các ngươi không đề cập tới thì sao ta lại nhắc tới làm gì, nhìn chung cả đời Chúc Minh Lãng ta làm qua rất nhiều chuyện kinh thiên động địa, loại thi đấu thế lực, tài nghệ trấn áp quần hùng này hoàn toàn không đủ thành đạo.” Chúc Minh Lãng bình tĩnh nói.

Một cơn gió thổi lên cát bụi trên mặt đất, thổi về phía đông đảo người vây xem náo nhiệt ở cửa thành.

Có dân chúng bình thường, cũng có người tu hành, từng người bọn hắn á khẩu không trả lời được, nhìn Chúc thành chủ mới tới này, lập tức mấy người bọn họ có một loại xúc động muốn đứng về phe Thần Phàm học viện để cùng nhau đánh Chúc Minh Lãng một trận tơi bời!

“Ấn thành chủ, chúng ta sẽ không tùy tiện giao ra, nếu ngươi muốn lấy thì nhất định phải thông qua khảo nghiệm của Thần Phàm học viện chúng ta. Bao gồm cả kẻ thống trị, người tọa trấn thế lực!” Lúc này, nam tử mặc trường bào Khổng Tước mới lên tiếng.

“Ta không chấp nhận.” Chúc Minh Lãng trực tiếp từ chối nói.

“Không phải do ngươi quyết định!” Nữ tử kia trừng mắt, tức giận nói.

“Đồ vật vốn là của chúng ta, tạm thời do các ngươi bảo vệ thôi, hiện tại chủ nhân muốn lấy trở về, các ngươi lại cố ý làm khó dễ? Thật coi Chúc Minh Lãng ta dễ ức hiếp sao? Ta đợi thêm một tuần lễ, một tuần lễ sau, nếu còn không lấy ra ấn thành chủ, ta sẽ tự mình đến hỏi trụ sở Thần Phàm học viện của các ngươi, đến lúc đó đừng trách Chúc Minh Lãng ta không nể mặt các ngươi!” Chúc Minh Lãng nói.

“Chúng ta tới tuần tra, ngươi không chỉ không phối hợp, còn hưng sư vấn tội chúng ta, thật to gan, chẳng lẽ không sợ trật tự giả tước đoạt mọi thứ của ngươi!” Nữ tử trừng mắt lớn tiếng nói.

Chúc Minh Lãng nghe thấy vậy, ngược lại cảm thấy buồn cười.

Đầu tiên, bọn hắn không phải trật tự giả, căn bản cũng không có tư cách tuần tra.

Thứ hai, tuần tra cái gì?

Trên tay Chúc Minh Lãng có văn thư của Nhuận Vũ thành, không thể giả được, hơn nữa về chuyện Nhuận Vũ thành quy thuận, Lê Vân Tư cũng đã để Trình thống soái đệ trình lên trên triều đình, huống chi trên tay Lê Vân Tư còn có quốc ấn!

Khế đất của Nhuận Vũ thành, văn thư quy thuận đã được đệ trình lên hoàng triều, tình huống hiện tại của Nhuận Vũ thành không phải là minh chứng rõ ràng nhất cho chuyện này rồi sao.

Hiện tại, Thần Phàm học viện chạy tới nói tuần tra gì đó, rõ ràng chính là không muốn che chở quốc chiến cho Nhuận Vũ thành.

Mà ngay cả ấn thành chủ cũng không muốn đưa.

Chúc Minh Lãng biết bộ dáng này của Thần Phàm học viện nên cũng không tức giận gì với mấy người chạy tới chất vấn này.

Cũng không phải rời khỏi sự bảo vệ của Thần Phàm học viện, là Nhuận Vũ thành sẽ bị diệt vong.

Bọn hắn đã sớm muốn phát động chiến tranh với Nhuận Vũ thành, phóng ngựa tới cũng tốt, quân đội mấy tiểu quốc này, cho dù số lượng khổng lồ hơn nữa, thì Chúc Minh Lãng vẫn chưa bao giờ để bọn hắn vào mắt.

“Ngươi cười cái gì?” Vị nam tử mặc trường bào Khổng Tước nói.

“Nếu biết ta là Chúc Minh Lãng, cũng đừng lấy trật tự giả đến cáo mượn oai hùm. Cho nên các ngươi cũng không cần quanh co lòng vòng, trực tiếp nói thẳng ý đồ hôm nay Thần Phàm học viện đến đây đi.” Chúc Minh Lãng nói.

“Ha ha, cũng được. Đầu tiên, Thần Phàm học viện chúng ta sẽ không bảo hộ các ngươi, chúng ta không cho phép Nhuận Vũ thành thuộc về một quốc gia hạ đẳng. Thứ hai, ấn thành chủ thuộc về Thần Phàm học viện chúng ta, nếu như mỗi tháng các ngươi giao nạp hai trăm vạn kim, chúng ta có thể cho phép các ngươi trở thành người quản lý, kẻ thống trị của thành này.” Nam tử mặc áo bào Khổng Tước nói.

Hai trăm vạn kim??

Hồ Xung Minh và Hồ Bách Linh nghe qua đều choáng váng.

Trên đời này, còn có người thu thuế với kẻ thống trị??

Thế lực tọa trấn cũng chỉ là chiếm hữu một chút tài nguyên bọn hắn cần, cho tới bây giờ chưa nghe nói đến thu thuế kẻ thống trị!

Làm sao lại có cảm giác Thần Phàm học viện mới là thế lực hắc ám lớn nhất bao phủ cả Nhuận Vũ thành này!

“Nếu như các ngươi không muốn bảo hộ Nhuận Vũ thành, chúng ta sẽ thay đổi thế lực tọa trấn. Như vậy từ giờ trở đi, chúng ta thu hồi mọi thứ trên đất Nhuận Vũ thành bao gồm linh địa, linh sơn, linh mạch, nếu như Thần Phàm học viện các ngươi đặt chân vào, cũng đừng trách ta coi các ngươi là cường đạo!” Chúc Minh Lãng nói.

“Buồn cười, linh mạch trên khối đại địa này vốn là của Thần Phàm học viện chúng ta, còn muốn thu hồi?”

“Nhuận Vũ thành là của ta, một ngọn cây cọng cỏ, một chim, một thú trên đất Nhuận Vũ thành này đều là của ta, chớ nói chi là linh mạch, vẫn là cảm tạ các ngươi ngàn dặm xa xôi tới đây để tặng những lễ vật này cho ta, nếu không còn chuyện gì nữa các ngươi có thể cút, ta phải suy nghĩ thật kỹ một chút, thế lực tọa trấn tiếp theo của Nhuận Vũ thành là nhà nào...”

. . .






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch