Dưới Trúc Bút sơn có một nông trường lớn, bốn mùa xanh tươi, đồng cỏ phong phú, dê bò hươu dại kết thành từng đàn, đồng thời nơi này cũng chăn nuôi rất nhiều yêu thú, lấy những dê bò hươu này làm thức ăn.
Bắc thị sơn trang đang tọa lạc ở nơi này, nơi này tạo thành một trấn nhỏ Bắc thị, bán các loại thú đồng thời cũng tiến hành giao dịch các loại thú sủng.
Thuần sư, là một ngành nghề được tách ra từ trong Mục long sư, bọn hắn lợi dụng phương pháp thuần long của Mục Long sư để thuần hóa một ít yêu thú thành loại như trâu ngựa, có thể cung cấp kỵ binh sử dụng cho chiến tranh, cũng có thể làm một chút công cụ ngồi cưỡi cho người giàu có.
Thú được thuần hóa cũng không phải là rồng chân chính, bình thường đều là ngụy long hoặc là tạp long, cho dù là Thần Phàm giả cũng rất thích loại thuần thú bị thuần hóa này.
Ở trấn nhỏ Bắc thị, người đến người đi, có thể nhìn thấy rất nhiều yêu thú dịu dàng ngoan ngoãn đang bị nhốt ở trong lồng, chờ đợi bị bán ra, mà chủ nhân của trấn nhỏ Bắc thị, chính là Bắc thị sơn trang ở phía trước, cũng có không ít khách đến thăm, nếu muốn mua nhiều thuần thú, để hình thành một đội ngũ hoàn chỉnh, thì trên cơ bản đều chỉ có thể mua từ Bắc thị sơn trang.
Mã Long màu nâu, Đà Ngưu thú, Ưng Trảo Ngụy Long, ba loại thuần thú này là chiêu bài của Bắc thị sơn trang, dựa vào thuần hóa ba loại yêu thú này, Bắc thị sơn trang có thể nói giàu có nhất thành, thực lực ở vùng Huyết Sắc đại địa này cũng xem như hùng hậu!
...
Sắc trời chưa tối, Chúc Minh Lãng đã chạy tới trấn nhỏ Bắc thị, vừa hỏi đường đã có người chỉ rõ vị trí của Bắc thị sơn trang.
Một mình Chúc Minh Lãng đi tới trước cửa lớn.
“Khách nhân cũng đến chọn thuần thú sao, thiếu chủ của chúng ta và Ngô đại sư đang giới thiệu Ưng Trảo Ngụy Long cho khách quý của Hồng Mi Trang, nếu khách nhân muốn cũng có thể cùng đi xem?” Quản gia Bắc thị nói.
Quản gia thấy Chúc Minh Lãng đạp phi kiếm đến, tự nhiên cho rằng hắn là khách quý, thế là dẫn đường cho Chúc Minh Lãng.
Xuyên qua Bắc thị sơn trang, đi ra một sườn núi thuần thú dài bát ngát ở phía sau sơn trang, Chúc Minh Lãng nhìn thấy sản nghiệp thuần thú của Bắc thị sơn trang này quả thật có chút quy mô.
Bình thường một vài thế gia Mục long sư cũng sẽ có nông trường, dùng để cung cấp thịt tươi mới cho một vài loại rồng ăn thịt, nhưng có rất ít nông trường có thể làm được ngay ngắn rõ ràng như Bắc thị sơn trang này.
Đi tới nơi nuôi nấng Ưng Trảo Ngụy Long, Chúc Minh Lãng thấy được một đám Ưng Trảo Ngụy Long non đang bị nuôi nhốt ở trên một bãi cỏ, cánh lông vũ của bọn chúng vẫn còn chưa mọc ra, nhìn qua giống con gà con bình thường ở trên đồng cỏ được người hầu cho ăn nhục tằm.
“Ưng Trảo Ngụy Long của chúng ta, toàn bộ đều là huyết thống thuần khiết, quá trình chăn nuôi và thuần hóa các vị cũng có thể liếc qua là thấy, thậm chí một vài chân long cấp bậc Long Tử cũng chưa chắc có thể so sánh với Ưng Trảo Ngụy Long chúng ta.” Cầm theo một bầu rượu, vị Ngô thuần sư kia giới thiệu cho mấy vị nữ tử đang đeo mặt nạ.
Mặt nạ đó là mặt cáo, sắc thái tiên diễm, đẹp đẽ mỹ lệ, chỉ che lấy hai bên hốc mắt, còn trán, mũi và các chỗ khác trên khuôn mặt đều lộ ra ngoài, thấy được gương mặt kiều nộn trắng nõn và bộ phận ngũ quan của những nữ tử này cũng có chút thần bí.
Bắc Ngôn Thương đang đứng trước mặt một nữ tử có dáng người cao gầy, khí chất cao quý, ân cần lộ ra tài phú của Bắc thị sơn trang, sau lưng của hắn có một đám thuần sư ăn mặc thống nhất, bọn hắn biểu lộ nghiêm túc, ánh mắt lăng lệ, hiển nhiên là cao thủ nuôi dưỡng thuần thú ở trong sơn trang này.
“Thiếu chủ, vị này là Chúc công tử, đến từ hoàng đô, muốn bàn bạc một món làm ăn lớn với ngài.” Quản gia đi tới, mở miệng nói với Bắc Ngôn Thương.
Bắc Ngôn Thương nhíu mày, nhìn cũng không nhìn Chúc Minh Lãng một chút, hơi không kiên nhẫn nói: “Không thấy ta đang tiếp đãi khách nhân tôn quý sao!”
“Bắc Ngôn Thương, ta nói chuyện làm ăn với ngươi, có thể còn lớn hơn của các nàng.” Chúc Minh Lãng cũng không thèm để ý đến cấp bậc lễ nghĩa, đi tới trước mặt nam tử mặt trắng này.
“Vậy nói nghe một chút.” Bắc Ngôn Thương bậc cười.
“Bắc thị sơn trang này tương lai đều là của ngươi, vậy mạng của ngươi chẳng phải là giá trị liên thành, đây không phải là món làm ăn lớn sao?” Chúc Minh Lãng đi lại gần, nở nụ cười ôn hòa, nhưng không có nửa điểm nhiệt độ!
Sắc mặt Bắc Ngôn Thương lập tức trầm xuống, dáng tươi cười cũng ngừng lại.
“Ngươi muốn nói gì?” Bắc Ngôn Thương hừ lạnh một tiếng, mang theo vài phần khinh thường nói.
“Tìm một chút việc vui mà thôi. Như vậy đi, ngươi tiếp một kiếm của ta, nếu như ngươi còn sống, ta giao một ngàn kim này cho ngươi. Nếu như ngươi chết, một ngàn kim này cũng cho ngươi, nhưng là để mua một quan tài vừa vặn cho ngươi!” Chúc Minh Lãng giơ tay lên, một thanh kiếm đỏ thẫm bay lơ lửng ở bên người hắn.
Thân kiếm hướng xuống dưới, mũi kiếm lại cách mặt đất, một luồng hơi lạnh lập tức tràn ra, những Ưng Trảo Ngụy Long chưa được thuần hóa bị xích sắt trói lại giống như cảm nhận được sát ý đáng sợ này, nhao nhao xả động xích sắt, muốn mở ra dây xích trốn khỏi nơi này!
Ánh mắt Bắc Ngôn Thương cũng theo đó lạnh theo, nhưng sau đó hắn lại cười phá lên, nụ cười mang theo vẻ khinh thường Chúc Minh Lãng:
“Không ngờ trên vùng Huyết Sắc đại địa này còn có người đứng ra làm hiệp sĩ chính nghĩa, chỉ là mấy dân đen, quản gia chuẩn bị chút vàng bạc cho tên này, hôm nay tâm tình của bổn thiếu chủ tốt, không so đo với hắn.”
“Bắc thiếu chủ, chuẩn bị xong chưa, ta sẽ xuất kiếm.” Ngón tay Chúc Minh Lãng dẫn dắt Kiếm Linh Long, mà giờ phút này Kiếm Linh Long nhẹ nhàng xoay tròn, sát khí còn đang tùy ý khuếch tán, lần này ngay cả Bắc Ngôn Thương và những cao thủ của sơn trang kia cũng phát giác được không bình thường.
“Ngươi là ai, không biết nơi này là đâu sao?” Bắc Ngôn Thương cả giận nói.
“Ta là thành chủ của Nhuận Vũ thành, Chúc Minh Lãng. Hoặc là ngươi theo ta về Nhuận Vũ thành, ta dùng hình phạt nơi đó xử trí ngươi, hoặc là chúng ta sẽ đánh cược một trận, nhìn xem thử mạng của ngươi cứng hay là kiếm của ta sắc bén hơn, ta cược một ngàn kim!” Chúc Minh Lãng lạnh nhạt nói.
“Một tên điên, xử lý hắn cho ta.” Bắc Ngôn Thương tàn nhẫn nói.
Vừa dứt lời, một vòng ánh kiếm màu đỏ giống như Thiên Sát chi tinh lướt qua bầu trời, kinh diễm nhưng lại vô cùng khủng bố!
Mũi kiếm chỉ thẳng vào trái tim của vị thiếu chủ Bắc thị sơn trang này, Bắc Ngôn Thương cũng không phải là kẻ ngu ngốc, hắn đã sớm trốn đến phía sau cao thủ trong sơn trang mình!
Những cao thủ ăn mặc thống nhất kia liền rối rít đỡ kiếm, thế nhưng một kiếm hững hờ này lại ẩn giấu uy lực to lớn, mắt thấy thân thể đám cao thủ sơn trang này từng người một bị xuyên thủng, từng bước ngã xuống, từng người thống khổ run rẩy trong vũng máu!
“Keng!!!”
Một tiếng chói tai vang lên, Ngô thuần sư cầm theo bầu rượu hình như đã sớm phát giác được thân thủ của Chúc Minh Lãng bất phàm, sớm gọi ra một con Kim Ưng Long, lông vũ toàn thân Kim Ưng Long này giống như dùng hoàng kim chế tạo, nó dùng lông vũ và thân thể hùng tráng ngăn cản trước mặt Bắc Ngôn Thương...
“Phốc xích…”
Máu vẫn như cũ văng ra khắp nơi, cho dù là Kim Ưng Long thì cũng bị đâm xuyên qua thân thể, Kim Ưng Long hét thảm một tiếng, giống như những cao thủ sơn trang lúc trước ngã trên mặt đất!
Kiếm lực cuối cùng mới được hóa giải.
Gương mặt trắng nõn nhưng hung ác nham hiểm của Bắc Ngôn Thương lộ ra vẻ sợ hãi, một đôi mắt mở to đến cực hạn!
Suýt chút nữa đã chết rồi!
Một kiếm này của đối phương, lại kinh thiên địa khóc quỷ thần như thế!
“Vị đại nhân này, thiếu chủ của chúng ta đã biết hối cải, một kiếm này cũng ngăn cản, xin mời đại nhân...” Ngô thuần sư đầu đầy mồ hôi lạnh, vội vàng buông xuống thái độ ngạo mạn trước đó, chưa tỉnh hồn nói.
“A, một ngàn kim thuộc về các ngươi.” Chúc Minh Lãng tiện tay ném một túi vàng cho vị Bắc thiếu chủ này, gọi kiếm về, nhưng lại bày ra một tư thế xuất kiếm khác, nở nụ cười rực rỡ nói.
“Ván này xem như ta thua, nhưng kiếm tiếp theo khó mà nói trước được.”
. . .
DG: Nhân vật chính trong truyện của tác Loạn tính cách hợp ý mình thực sự!!! Đọc bộ toàn chức cao thủ đã thích, bộ này cũng vậy, hay quá đi anh Lãng ơi!!!!