Đêm khuya, một tòa Cô Thành đứng sừng sững ở trên sườn núi, mấy người mặc y phục thị vệ bị trói gô, treo ở trên cửa thành Cô Thành.
Cổ tay của bọn hắn bị cắt, máu tươi đang không ngừng chảy xuôi, nhưng căn bản không có người nào dám cởi trói cho bọn hắn, cũng không dám bôi thuốc cho bọn hắn.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, mãi cho đến khi trăng treo ngọn cây, Chúc Minh Lãng mới nhảy lên trên lưng Băng Thần Bạch Long, đôi cánh thần thánh sạch sẽ của Bạch Long cất cánh rời khỏi.
Thị vệ bị treo lên cuối cùng cũng được cứu xuống, đã sắp tử vong vì mất máu quá nhiều, trong mắt bọn hắn tràn đầy nổi sợ hãi...
“Các ngươi nên cảm thấy may mắn vì lúc trước đã có chút lưu tình, bằng không hắn nhất định sẽ đợi đến khi máu của các ngươi chảy khô mới rời đi, người sống một đời, tội gì vì một chút tư dục mà đi tác nghiệt?” Một lão bá cũng mặc y phục thị vệ đi tới, đỡ mấy thị vệ có phẩm tính ác liệt này rồi nói.
“Đó là Tội Ác Chi Thành, người ở trong đó đều là một đám người cặn bã...”
“Nhuận Vũ thành có phải là Tội Ác Chi Thành hay không, chính trong lòng các ngươi biết rõ, huống chi hành động của các ngươi đối với mấy tiểu thương kia mới được gọi là cặn bã!” Thị vệ lão bá nói.
...
Trăng treo trên đỉnh đầu, Bạch Long duy trì phi hành ở tầng thấp, thỉnh thoảng điểm nhẹ một cái trên một vài cây quế cổ thụ, sau đó lại lướt đi mấy ngàn thước...
Hồ nước yên tĩnh bị móng vuốt của Băng Thần Bạch Long tách ra hai đường gợn sóng xinh đẹp, cũng phân màu mực phản chiếu của màn đêm từ một thành hai, tạo ra một chút sương lạnh như muối trắng tinh khiết, sau khi Băng Thần Bạch Long bay lên lần nữa, hồ nước đã hóa thành một hồ băng màu trắng.
Hồ nước ở gần gò núi là một nơi trồng dược thảo, nơi này được trời ưu ái, có thể tụ nạp linh khí trong thiên địa, một vài cỏ cây bình thường sinh trưởng ở chỗ này đều có giá trị đặc biệt trong y thuật.
Từ trước đến nay nơi này đều do người của Thần Phàm học viện trông giữ, giống như Thuần Long học viện, các học viên có thể nhận lấy ủy nhiệm, đến chỗ này trông coi dược thảo, dùng cái này để đổi lấy học phần.
Chúc Minh Lãng và Băng Thần Bạch Long rơi vào một ngôi nhà gỗ trong dược thảo này, nhìn thấy những dược đồ mặc đồng phục của Thần Phàm học viện, còn có rất nhiều người hầu của Thần Phàm học viện, bọn hắn trong đêm khuya trừ sương cho những dược liệu tinh quý kia...
“Người đến là người nào?” Lúc này, trong nhà gỗ có một nữ tử bọc lấy áo choàng rộng thùng thình đi ra, nghiêm nghị chất vấn Chúc Minh Lãng từ trên trời giáng xuống.
Chúc Minh Lãng đánh giá một phen, phát hiện nữ tử này chính là nữ tử mi ngang vênh vang đắc ý, tự cho mình siêu phàm đi cùng với viện vụ Liên Trường Lăng lúc trước, ấn tượng của Chúc Minh Lãng đối với người này rất sâu.
“Các ngươi là ký sinh trùng sao?” Chúc Minh Lãng đi lên phía trước, mở miệng hỏi.
“Làm càn, chúng ta là thành viên của Thần Phàm học viện, nơi này là cấm địa thảo dược của chúng ta, người không có phận sự không thể xông vào!” Nữ tử mi ngang Phạm Lô nói.
“Nơi này là địa giới của Nhuận Vũ thành, lãnh thổ tư nhân của Chúc Minh Lãng ta, từ lúc nào đã trở thành cấm địa của Thần Phàm học viện các ngươi, tự coi mình là thế lực lớn thì có thể chiếm lấy vùng đất của người khác, trước hừng đông nếu không cút ra khỏi nơi này thì đừng trách ta không khách khí!” Chúc Minh Lãng không chút khách khí nói.
“Là ngươi!” Lúc này, Phạm Lô mới nhận ra người tới chính là thành chủ Chúc Minh Lãng cực kỳ phách lối kia.
“Nếu biết là ta, còn không mau cút đi, không phải bốn ngày trước ta đã cảnh cáo Thần Phàm học viện các ngươi rồi sao, ta sẽ thu hồi tất cả linh mạch trong địa giới của Nhuận Vũ thành!” Chúc Minh Lãng nói.
Lúc nói chuyện, những người khác của Thần Phàm học viện cũng lần lượt đi ra từ trong nhà gỗ.
Những dược bộc đang trừ sương kia cũng ngẩng đầu lên, muốn nhìn một chút xem người nào dám đến địa bàn của Thần Phàm học viện gây chuyện.
“Nhìn cái gì vậy, làm công việc của các ngươi đi, trong vòng bảy ngày không thể làm cho nhóm thảo dược này thành thục, ta sẽ chặt các ngươi làm phân bón!” Phạm Lô quay đầu lại, thét lớn với những dược bộc kia!
“Phạm Lô sư trưởng, có chuyện gì vậy?” Một nữ tử đẹp đẽ mặc áo chồn đi tới, cẩn thận từng li từng tí hỏi.
“Một ác đồ của Nhuận Vũ thành!” Phạm Lô nói.
“Mọi người đều nghe cho kỹ đây, trước khi trời sáng ta sẽ thu hồi dược khâu này, cho các ngươi thời gian thu dọn đồ đạc rời khỏi, nếu để ta phát hiện các ngươi còn lưu lại trên địa bàn của ta thì ta sẽ coi các ngươi là cường đạo!” Chúc Minh Lãng cao giọng nói với mấy học viên đang trông giữ dược viên của Thần Phàm học viện.
“Im ngay, ngươi mới là cường đạo, dược khâu này vài chục năm nay đều thuộc về Thần Phàm học viện chúng ta!” Phạm Lô tức giận nói.
“Không ngờ các ngươi lại chiếm đoạt mấy chục năm, không hổ là Thần Phàm học viện khoác lên lớp áo cường đạo, vậy bây giờ ta muốn thu về, các ngươi có thể rời đi.” Chúc Minh Lãng nói.
“Ngươi mơ tưởng, đây là tài sản của Thần Phàm học viện chúng ta, Nhuận Vũ thành các ngươi đã bị phán là Tội Ác Chi Thành, tất cả linh mạch trong địa giới Tội Ác Chi Thành đều thuộc về thế lực tọa trấn ở đó, ngươi bớt ở đây bàn lộng thị phi!” Phạm Lô tức giận đến đỏ bừng cả mặt.
“Phạm sư trưởng, không phải còn ba ngày sao?” Lúc này, nữ học viên xinh đẹp khoác áo chồn kia nói.
“Khác nhau ở chỗ nào sao!”
“Nhưng ba ngày này vẫn thuộc về Nhuận Vũ thành...” Vị nữ học viên kia nhỏ giọng nói.
Phạm Lô xoay đầu lại, hung hăng trợn mắt nhìn nữ học viên không hiểu chuyện này một cái.
Chúc Minh Lãng lại cười lên.
Xem ra cũng không phải tất cả mọi người trong Thần Phàm học viện đều đồng ý với hành vi của viện vụ trưởng Liên Phi Lăng kia.
“Nhóm thảo dược này rất quan trọng, chúng ta cực khổ trông coi gần một năm...” Lúc này, một học viên khác nói.
Chúc Minh Lãng nhìn lướt qua những thảo dược trồng trọt trên vùng đất này, thảo dược có hình dạng như đèn lồng, tỏa ra dạ quang đặc biệt, những thảo dược đó được dược bộc chăm sóc vô cùng cẩn thận, không dám để cho phiến lá bị ngưng sương.
Thì ra là dược liệu tinh quý gần thành thục, khó trách vị viện vụ này lại tự mình đến đây giám thị.
Vậy thì thật là tốt!
Tìm một nơi sạch sẽ ngồi xuồng, Chúc Minh Lãng ở chỗ này chờ bình minh lên.
Ngược lại hắn muốn xem thử những người Thần Phàm học viện này có đi hay không.
Phạm Lô tức giận đến mặt đỏ tới mang tai, nhưng thỉnh thoảng ánh mắt của nàng lại đánh giá Băng Thần Bạch Long ở bên cạnh Chúc Minh Lãng.
“Phạm sư trưởng, tu vi của Bạch Long này rất cao, hay là chúng ta đừng đối địch với người nọ.” Một học viên tiến đến bên cạnh nàng nói.
“Chẳng lẽ để cho hắn chà đạp dược khâu của chúng ta??” Phạm Lô nói.
“Hay là thế này, bây giờ mấy người chúng ta sẽ đi cầu viện trợ, Phạm sư trưởng ngăn chặn người này trước??”
“Phạm sư trưởng, chúng ta vẫn nên làm việc theo quy củ đi, dù sao cũng là do chúng ta từ bỏ Nhuận Vũ thành trước, những linh mạch này lẽ ra phải trả lại cho Nhuận Vũ thành.” Nữ tử xinh đẹp mặc áo chồn kia nói.
“Ngươi biết cái gì?” Phạm Lô khiển trách mắng.
Nữ tử áo chồn ngẩn người, cho dù có mấy phần e ngại, nhưng vẫn lấy dũng khí nói: “Nếu như Thần Phàm học viện chúng ta không làm gương tốt thì sao có thể chấn nhiếp những tà ma oai giáo kia, Phạm sư trưởng, ta cảm thấy lời nói của vị thành chủ này cũng không có vấn đề gì, nên rời khỏi chính là chúng ta.”
“Đừng để ý đến nàng, ngươi nhanh đi mời người của Trừng Giới Viện tới, nhất định phải chạy đến trước khi trời sáng.” Phạm Lô hoàn toàn không nghe vào, nói với nam học viên kia.