Ánh mắt của nam tử mặc áo bào xám trắng càng trở nên sắc bén hơn, một bàn tay của hắn lặng lẽ ra hiệu cho các thành viên Trừng Giới Viện ở phía sau tấn công.
Người của Trừng Giới Viện lập tức tản ra, bọn hắn xếp thành hình quạt đứng ở ngay phía trước Băng Thần Bạch Long, nghe theo hiệu lệnh của nam tử mặc áo bào xám trắng, nhất thời tất cả mọi người đều xoay chuyển bàn tay, trên lòng bàn tay xuất hiện từng tấm ma phù tỏa ra màu xanh u ám!
Là phù sư!!
Người của Trừng Giới Viện này, toàn bộ đều là phù sư!
“Tù Long Phù Trận!” Nam tử mặc áo bào xám trắng hét lớn một tiếng, trên tay của hắn cũng cầm một tấm ám phù tràn ngập chữ triện, cũng hướng về phía Băng Thần Bạch Long.
Ám phù này vô cùng cổ quái, không phải bay thẳng về phía thân thể Băng Thần Bạch Long, mà là dán thật chặt vào cái bóng của Băng Thần Bạch Long ở trên mặt đất.
Ánh nắng ban mai đã lướt qua gò núi, chiếu sáng căn nhà gỗ trong thôn này, cái bóng của Băng Thần Bạch Long cũng lớn dần ra, chiếu sáng vô cùng rõ ràng, sau khi ám phù kia rơi lên trên cái bóng, toàn thân Băng Thần Bạch Long đột nhiên cứng đờ, từng sợi xiềng xích hắc ám chui ra từ trong lông vũ của nó, gắt gao trói chặt cả người nó.
Cùng lúc đó, ma phù màu xanh u ám của những phù sư khác cũng bay tới, bọn chúng không chạm đến cơ thể của Băng Thần Bạch Long, chỉ là giống như người nắm giữ dây xích nặng nề treo ở trên đầu, cánh, cổ, vai cánh tay, chi sau của Băng Thần Bạch Long, làm cho Băng Thần Bạch Long càng không thể động đậy!
Thủ pháp thuần thục, ra chiêu nhanh chóng, trong nháy mắt Băng Thần Bạch Long cấp bậc Long Quân cũng bị đám phù sư này vây khốn.
Chúc Minh Lãng lộ ra chút kinh ngạc!
Thì ra người Trừng Giới Viện của Thần Phàm học viện này vẫn có chút năng lực!
“Du!!!!!!”
Băng Thần Bạch Long vô cùng tức giận, nó chưa từng gặp qua loại chiêu thức này, càng không biết đối phương còn có thể công kích cái bóng của mình.
Nó thử dùng lực lượng của mình để tránh thoát, nhưng ám phù dán trên cái bóng của nó giống như đang dùng lực lượng hắc ám phong kín các loại năng lực của nó, Băng Sương, Phong Bạo, Tinh Nguyệt Huyền Pháp...
“Đừng hoảng hốt, thử dùng Băng Không Chi Sương làm suy yếu ma lực của những ma phù này.” Chúc Minh Lãng nói với Băng Thần Bạch Long.
Băng Thần Bạch Long tỉnh táo lại, nó từ từ khuếch tán khí tức Băng Không Chi Sương ra xung quanh, tập trung công kích những ma phù dính chặt trên cái bóng của mình!
Trên ma phù tựa như tồn tại một nguồn năng lượng có sức sống, sau khi hạt Băng Không Chi Sương rơi xuống từ phía trên, chữ triện lóe ra ánh sáng rạng rỡ trên tấm ma phù kia bắt đầu trở nên ảm đạm...
Nam tử mặc áo bào xám trắng thấy hào quang của Khốn Long Phù đang suy giảm, hắn nhíu mày nói với các thủ hạ của mình: “Các ngươi vây khốn Bạch Long kia, ta giải quyết tên Mục long sư này.”
Tên Lương Quyền mặc áo bào xám trắng kia thay đổi vị trí, tay của hắn chộp vào không khí, rất nhanh mấy tấm chú phù nhẹ nhàng xuất hiện ở giữa ngón tay của hắn.
Tất cả có tám tấm chú phù, mỗi một tấm chú phù đều có một loại lực lượng, chú phù mang theo độc hỏa được Lương Quyền ném ra trước, lập tức chú phù đó bị đốt cháy ở giữa không trung, hóa thành khí tức của Độc Long Thổ đáng sợ, quét sạch về phía Chúc Minh Lãng.
Mà bảy chú phù còn lại, sau đó cũng bị ném ra, theo thứ tự là huyết nhận, liệt phong, âm nhiễu, bạo liệt, sương mù, khí độc!
Trước đó, Chúc Minh Lãng trên Cửu Quân Mộ Sơn cũng gặp phải một phù sư lợi hại, nhưng mà nàng so với vị phù sư này vẫn còn non nớt rất nhiều, phù thuật của Lương Quyền biến ảo rất nhiều, khiến người ta rất khó phòng bị khi dùng các phương thức bình thường.
Cũng may Chúc Minh Lãng đã sớm có chuẩn bị, Thần Mộc Thanh Thánh Long nãy giờ vẫn luôn ở bên cạnh đợi mệnh lệnh, lúc này nó đứng ở trước mặt Chúc Minh Lãng, vươn đôi cánh thánh vũ màu xanh ra phía trước rồi ôm chặt lại, tạo thành một bức Thanh Vũ Dực Thuẫn.
Cho dù chịu một chút thương tích, nhưng Thần Mộc Thanh Thánh Long cũng không thèm để ý chút nào.
Hai con ngươi màu xanh của nó đang chuyển sang ma tính sáng bóng, sau khi nó ngửa đầu gầm lên, bỗng nhiên mặt đất trong dược khâu này điên cuồng vỡ nứt ra, một gốc dược thảo nhanh chóng sinh trưởng, lít nha lít nhít quấn lên Lương Quyền và các phù sư khác.
Dược thảo quỷ dị, phần đầu bọn chúng xuất hiện một nụ hoa, nụ hoa này tương tự như đèn lồng, nhưng trong đó lại có thứ gì đó đang lớn lên.
Không chờ những phù sư này kịp phản ứng, nụ hoa như đèn lồng đột nhiên nổ tung, một sóng độc kinh khủng đột nhiên lan ra trong không khí!!
Mỗi một nụ hoa như đèn lồng đều nổ tung, sóng độc xung kích chạm vào nhau, thoáng chốc hóa thành một trận độc bạo chấn động, những phù sư kia cố gắng khống chế những ma phù, phòng ngừa Băng Thần Bạch Long cường đại tránh thoát, làm gì có tinh lực dư thừa ngăn cản Đăng Lung độc bạo này!
Độc bạo hất tung bọn hắn lên, độc tố chui vào trong lỗ chân lông của bọn hắn, làm cho cả người bọn hắn mọc ra độc ban.
Độc ban này không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng làn da và cơ bắp tựa như bị tà trùng ác độc cắn xé, cực kỳ thống khổ.
Tiếng kêu thảm thiết rất nhanh truyền ra khắp dược khâu này, những phù sư Trừng Giới Viện ngã trên mặt đất, móng tay đâm vào trong làn da, giống như muốn móc những độc ban trên người mình xuống, rất nhanh bọn hắn đã làm cho cả người mình toàn là máu.
Cách đó không xa, nữ học viên Lương Tư Phàm ngơ ngác nhìn những sư huynh phù sư này, trên gương mặt không khỏi lộ ra mấy phần sợ hãi.
Cảm giác còn không bằng bị đông cứng thành tượng băng, chí ít lúc đó tri giác cũng sẽ biến mất, không cần giống như bây giờ phải chịu cục diện thê thảm như vậy.
“Ngươi sẽ không cảm thấy ta chỉ có một con rồng đấy chứ, phù sư của Thần Phàm học viện chỉ có chút năng lực thế này?” Chúc Minh Lãng nở nụ cười, lời nói mang theo châm chọc.
Lương Quyền nén giận trong lòng, hắn là người duy nhất kịp phản ứng, đã sử dụng phù thuẫn để ngăn cản độc bạo.
Nhưng toàn bộ các thủ hạ của hắn lại bị trúng chiêu.
Thế này còn không phải là bết bát nhất.
Tù Lung Phù Trận cần phải có các phù sư không ngừng thi pháp, bảo trì lực áp chế của toàn bộ phù trận, quá trình này không thể bị gián đoạn, gián đoạn mang ý nghĩa Tù Lung Phù Trận sẽ mất đi hiệu lực.
Định Ảnh Ám Phù cũng không thể kéo dài được bao lâu, Băng Thần Bạch Long đã khôi phục lại tự do!
“Thành chủ đại nhân, hay là ngài đông cứng bọn họ đi, ta... ta trở về tìm sư trưởng biết lý lẽ.” Nữ học viên Lương Tư Phàm cầu khẩn nói.
“Tư Phàm, ngươi cầu tên ma đầu này làm gì?” Lương Quyền tức giận nói.
“Nhị thúc, ngài đánh không lại người ta, huống chi nếu vị Chúc thành chủ này là ma đầu, chúng ta đã sớm ở dưới hoàng tuyền rồi.” Lương Tư Phàm nói.
“Nói hươu nói vượn, gia hỏa này trước khi chúng ta tới đã bố trí bẫy độc bạo, nếu không tiểu tử này sao có thể...” Lương Quyền đang muốn giận dữ mắng mỏ, nhưng nói được một nửa, thì hắn cảm giác được có một luồng khí rất lạnh đánh tới.
Lương Quyền cúi đầu nhìn thì phát hiện chẳng biết lúc nào hai chân của mình đã bị đóng băng, những băng thể này giống như rắn độc đang bò lên khắp cả người hắn.
Lương Quyền lập tức đốt lên một tấm hỏa phù, muốn hòa tan những hàn băng này, hỏa diễm xinh đẹp, nhiệt độ cũng rất cao, nhưng mà đông kết kia vẫn như cũ không dừng lại, tiếp tục bò lên trên cổ của hắn!
Lương Quyền hoảng sợ nhìn qua Chúc Minh Lãng, có chút không dám tin mình đường đường là Trừng Giới Viện, thế mà lại thảm bại trong tay của một Mục long sư trẻ tuổi này...
“Cô nương, ta cũng không trông cậy vào Thần Phàm học viện các ngươi nói lý lẽ, ngươi đi gọi viện vụ trưởng Liên Phi Lăng của các ngươi tới đây, ta muốn đánh gãy nát hết răng của hắn.” Chúc Minh Lãng nói.